Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Đáng Yêu Nhặt Được Là Cấp Siêu Nguy Hiểm

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những người khác cũng chìm trong cảm xúc khó tin, rất nhanh, bỗng có người lên tiếng, giọng nói đầy sợ hãi khó hiểu.

"Mau, mau nhìn kìa!"

"Cái gì thế??"

—– Lối vào bãi đậu xe, trong màn đêm đen kịt, một cái đầu lâu trắng bệch khổng lồ treo lơ lửng ở đó.

Đó là một con quái vật cao gần ba mét, lớp da bên ngoài trắng muốt mịn màng, giống như quả trứng đã bóc vỏ, cái đầu lâu trơn nhẵn không có lông chiếm bảy phần chiều cao cơ thể, chống đỡ cái đầu lâu lại là thân hình gầy gò, hai chân giống như bàn chân teo tóp của người già, tương phản rõ rệt là hai cánh tay hai bên thân, dài như ống tre, móng tay dài nửa mét đen kịt và cong queo.

Bên trong bãi đậu xe im lặng như tờ, ngay cả Lộ Ất cũng bị anh trai Lộ Nhân bịt miệng. Con quái vật đột nhiên xuất hiện có khuôn mặt trống rỗng, không có ngũ quan, chỉ lặng lẽ ngồi xổm ở lối vào bãi đậu xe, nghiêng cái đầu to lớn như sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, khuôn mặt con quái vật cử động, da thịt nứt ra, lộ ra con mắt đen ngòm không có tròng trắng, con mắt đảo quanh, cánh tay trắng bệch như ống tre thò vào bãi đậu xe, móng vuốt cong queo dài nửa mét lung tung vồ lấy đám đông.

Tiếng la hét vang lên, đám đông chạy tán loạn, Ninh Xán Xán hét lớn: "Chú Trương! Chúng ta hợp sức!"

Trương Thừa Minh ôm đầu: "Để chú đánh với vật ô nhiễm? Thật hay giả vậy?!"

Ninh Xán Xán lo lắng đảo mắt nhìn xung quanh, mọi người đều đang chạy tán loạn, bởi vì sợ hãi, bãi đậu xe ngầm tối tăm đã trở thành một mê cung không lối thoát. Hai người Lộ Nhân và Lộ Ất là người tiến hóa, lúc này cũng không thấy bóng dáng đâu.

Giữa những tiếng khóc cứu thất thanh của mọi người, cô bỗng nhìn thấy một bóng người vô cùng nổi bật, đó là Minh Văn, cậu đi xuyên qua đám đông đang hoảng loạn bỏ chạy, tiến thẳng về phía con quái vật kia.

Cánh tay dài của con quái vật đột nhiên dừng lại, hung hăng chộp lấy cậu.

"Cẩn thận!"

Ninh Xán Xán hét lên một tiếng kinh hãi, nhưng đã quá muộn.

Móng vuốt sắc nhọn của con quái vật đã đến trước mặt, cuộn lên một luồng gió âm sắc bén như lưỡi đao.

Bàn tay phải của Minh Văn vẫn còn bê bết máu, những giọt máu chảy dọc theo đầu ngón tay, cậu không hề lùi bước, chỉ khẽ búng ngón tay.

...

Gió như ngừng thổi.

Giữa không trung, cả cánh tay của con quái vật cứng đờ, móng vuốt cong vυ"t chỉ cách Minh Văn mười centimet. Giữa những ngón tay đang run rẩy, hai chồi non nhú lên từ da thịt, nở ra một bông hoa nhỏ màu đỏ thẫm.

Trong nháy mắt, vô số chồi non xé toạc da thịt con quái vật, từng chùm hoa đua nhau nở rộ, tắm mình trong gió nhẹ và máu tươi, mọc dài và lan rộng, con quái vật ngã xuống đất, trên người lại mọc lên một biển hoa đỏ rực, đó là bữa tiệc thịnh soạn của máu thịt mục nát, sự sống sơ khai giáng xuống thân xác mục ruỗng, như một cuộc tái sinh từ cõi chết.

Cuối cùng, những cánh hoa nhuộm màu máu, hương hoa thoang thoảng hòa quyện với mùi gỉ sét, theo gió bay đi.

"..."

Trong bãi đậu xe ngầm, những người vừa rồi còn đang chạy trốn chết lặng trước cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều đứng im tại chỗ, ngây người nhìn bóng người cao lớn dưới màn đêm, không dám thở mạnh.

Trương Thừa Minh yên lặng lau mồ hôi.

Tuyệt vời, bây giờ ai còn phân biệt được đâu là quái vật nữa.

Trong sự im lặng đến đáng sợ, Minh Văn cúi đầu, Tiểu Hắc Cầu cuộn tròn trong lòng bàn tay cậu, trên thân thể tròn trịa, cái lỗ đáng sợ vẫn chưa lành lại, chảy ra chất lỏng nhầy nhụa màu nhạt. Sinh vật nhỏ bé màu đen này đau đớn không ngừng run rẩy, một xúc tu dị dạng vẫn ôm chặt lấy ngón tay Minh Văn.

Như một con thú non không nơi nương tựa, nó rêи ɾỉ, run rẩy liếʍ cậu, sợ hãi bị vứt bỏ một lần nữa.

Minh Văn khẽ thở dài, xoay người.

"Còn ai, đã bắt nạt nó."

Ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua những xúc tu đang quấn quanh, xúc tu không hề phản ứng, Tiểu Hắc Cầu trong lòng bàn tay cũng như mất hết sức lực, nằm bẹp dí như chiếc bánh nhỏ, không hề nhúc nhích.

Minh Văn hơi nhíu mày, đưa tay phải lên, nhẹ nhàng nâng niu vật ô nhiễm nhỏ bé này.

Cậu quên mất tay phải mình còn có vết thương, máu tươi rơi xuống Tiểu Hắc Cầu, trong nháy mắt đã hòa vào cơ thể nó.

Minh Văn vừa định rụt tay lại, mấy xúc tu đen sì từ trong Tiểu Hắc Cầu thò ra, níu lấy tay phải của cậu.

Càng nhiều máu tươi nhỏ xuống, xúc tu như có ý thức tự chủ, không ngừng hấp thụ máu của cậu.

Không biết có phải ảo giác của Minh Văn hay không, khoảnh khắc này, dường như vết thương của Tiểu Hắc Cầu đã lành lại một chút.

Minh Văn im lặng, Tiểu Hắc Cầu khẽ động đậy, xúc tu cẩn thận chạm vào đầu ngón tay cậu, như đang lấy lòng.

Minh Văn không rụt tay lại, mặc cho thêm nhiều xúc tu quấn lấy tay phải mình, cẩn thận tránh vết thương, hấp thụ máu của cậu.
« Chương TrướcChương Tiếp »