Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Đáng Yêu Nhặt Được Là Cấp Siêu Nguy Hiểm

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những xúc tu đen như mực bám vào kẽ ngón tay, nhớp nháp và trơn trượt. Minh Văn khẽ bóp nhẹ, Tiểu Hắc Cầu trong lòng bàn tay cậu run lên một chút.

Cậu buông tay ra, xúc tu lại ngoắc lấy ngón tay cậu, lưu luyến bám lấy.

Minh Văn buông thõng tay, mặc cho xúc tu quấn quanh ngón tay. Xúc tu mềm mảnh có thể bị đứt ra bất cứ lúc nào, vật ô nhiễm nhỏ bé này vẫn chưa mọc ra đôi mắt màu đỏ, nhưng cậu biết, nó vẫn luôn nhìn mình.

Trương Thừa Minh cảm thấy mình như đang mơ một giấc mơ, mơ thấy một con quái vật rất đáng sợ, mơ màng mở mắt ra --

Một sinh vật hình tròn đen nhánh cuộn tròn trong lòng bàn tay Minh Văn, như không có xương cốt, mềm nhũn nằm sấp, thi thoảng lại thò ra một hai xúc tu đen nhánh.

Trương Thừa Minh lập tức phát ra một tiếng hét chói tai: "Cái gì thế! Cậu sinh nó hả?"

Minh Văn: "?"

Trương Thừa Minh nhìn sinh vật kỳ dị khó tả kia, rồi lại nhìn Minh Văn, một giây sau, khó khăn nặn ra một nụ cười: "Haha, cậu và nó đâu phải là cùng một bọn đâu, đúng không?"

Minh Văn không nói gì.

Nụ cười của Trương Thừa Minh dần biến mất: ". . . Đúng, đúng không?"

Minh Văn: "Đi thôi."

Cậu đặt Tiểu Hắc Cầu xuống đất, đứng dậy, bước đi ra ngoài.

"?"

Dường như Tiểu Hắc Cầu có chút khó hiểu, nhảy hai cái, muốn đuổi theo bước chân của Minh Văn.

Minh Văn: "Đừng lại đây."

Tiểu Hắc Cầu tiếp tục nhảy, nó không có chân, tốc độ không nhanh, nhưng lại cố chấp không chịu bỏ cuộc. Minh Văn im lặng dừng bước, đứng đợi một lúc, cuối cùng Tiểu Hắc Cầu cũng nhảy đến bên cạnh cậu, có chút vui vẻ duỗi ra một xúc tu nhỏ, cố gắng ngoắc lấy quần áo của Minh Văn.

Minh Văn lùi lại một bước.

"Tao không biết mày là ai, cũng không tin tưởng mày."

Cậu bình tĩnh nói.

"Vì vậy, đừng đi theo tao."

". . ."

Sắp sửa đi ra khỏi không gian ngầm này, Trương Thừa Minh quay đầu lại.

Tiểu Hắc Cầu vẫn bất động co ro một mình ở chỗ cũ, rẽ qua một góc cua, liền không thấy đâu nữa.

"Nơi này thật kỳ quái."

Đi theo đường cũ trở về, Trương Thừa Minh sờ sờ cánh tay, lén liếc nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Minh Văn: "Đó là vật ô nhiễm, có phải. . . giải quyết nó luôn thì tốt hơn hay không?"

Minh Văn không nói gì, Trương Thừa Minh cũng ngậm miệng.

Mưa lạnh vẫn rơi, mặt đất lầy lội. Minh Văn kéo Trương Thừa Minh ra khỏi cửa hang ngầm, khi họ hoàn toàn ra ngoài, cửa hang sâu hun hút kia bỗng biến mất.

Chỉ trong nháy mắt, khoảng đất trống sụp đổ đã khôi phục lại nguyên trạng, lối vào dẫn xuống lòng đất bị xóa sạch, như thể chưa từng tồn tại.

Ánh mắt Minh Văn hơi ngưng tụ, giây tiếp theo, dường như cậu cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu lên.

-- Trên đỉnh đầu cậu, là bầu trời đêm.

Bầu trời đêm u ám, không thấy sao trời trăng sáng.

". . ."

Nước mưa lạnh lẽo thấm đẫm quần áo, Minh Văn nhắm mắt lại, máu tươi không hề báo trước nhuộm đỏ tay áo, từ từ chảy ra từ kẽ ngón tay cậu.

Bên kia, Trương Thừa Minh đã sững sờ, ngây ngốc nhìn lên bầu trời.

Vài giờ trước, một "Bức màn" đen kịt bao trùm toàn bộ thành phố N, sau đó, ô nhiễm bùng phát, thành phố sụp đổ, tất cả các thiết bị hiện đại đều ngừng hoạt động, họ mất khả năng liên lạc với thế giới bên ngoài, cũng không thể vượt qua bức màn đen khổng lồ kia, cầu cứu thế giới bên ngoài.

Mà hiện tại, "Bức màn" đang âm thầm sụp đổ, để lộ ra một góc trời đêm, mặc dù xung quanh thành phố vẫn bị bóng tối bao phủ, chỉ có một mảng nhỏ có thể nhìn thấy bầu trời đêm. . . Nhưng, màn đêm tử thần treo lơ lửng trên đầu họ, đang dần tan biến.

""Vỏ bọc" sắp biến mất rồi. . ."Vỏ bọc" thật sự đang biến mất!" Trương Thừa Minh mừng rỡ, nắm lấy cánh tay Minh Văn, "Chúng ta được cứu rồi!"

Minh Văn không nói một lời, thân hình hơi lảo đảo.

Trương Thừa Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, lòng bàn tay sờ thấy một mảng lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống, trên tay toàn là máu đỏ tươi.

Trương Thừa Minh: "Cậu --"

Đùng!

Tiếng sấm nặng nề liên tiếp nổ vang, mưa như trút nước, một bóng người lom khom lao vào bãi đậu xe ngầm chưa sụp đổ.

"Xán Xán! Mau trị liệu cho cậu ấy!"

Khuôn mặt Trương Thừa Minh đầy nước mưa, chiếc cặp sách đeo trên ngực, từng bước chân giẫm xuống vũng nước, cõng Minh Văn đang bất tỉnh trên lưng dựa vào một bức tường sạch sẽ.

Trong bãi đậu xe tập trung mấy người, nghe thấy lời nói của Trương Thừa Minh, có một nữ sinh mặc đồng phục cấp ba đứng dậy từ dưới đất, người phụ nữ trung niên bên cạnh cô lập tức túm lấy cánh tay cô, nữ sinh lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay người phụ nữ, một mình đi về phía Trương Thừa Minh.

Cùng lúc đó, cách đám người mấy mét, hai người đàn ông ngồi trên ghế, một trong số đó là thanh niên tóc vàng kéo ghế sau lưng ra, "chậc" một tiếng.

"Kêu cậu đi tìm đồ ăn, kết quả cậu nhặt được một thứ rác rưởi về, cái gì. . ."

Lời gã ta còn chưa nói xong, ánh mắt liếc qua khuôn mặt Minh Văn, lập tức bị thu hút.

Minh Văn không chút cảm giác gì dựa vào tường, hàng mi dài rậm dính đầy hạt mưa, như sắp rơi xuống, khuôn mặt tuấn tú khi ngủ thật tĩnh lặng và xinh đẹp, như đồ sứ trắng ấm áp được ngâm trong băng tuyết-- nếu bỏ qua việc người cậu đầy máu, thì thật sự là rất đẹp mắt.

"Hóa ra là nhặt được một bình hoa về."
« Chương TrướcChương Tiếp »