Tư Tịnh trơ mắt nhìn viên kẹo kia được đẩy đến trước mặt mình. Ngay sau đó, một cái đầu lông xù ló ra từ bên cạnh bàn, đôi mắt to chớp chớp, lúc nhìn anh, trong mắt dường như lấp ló ánh sao.
"Tặng cho cậu này."
Ánh mắt trong veo của trẻ con giống như chứa đựng cả thế giới.
Trong mắt cậu mang theo chút xíu tò mò xen lẫn lấy lòng, phần lấy lòng không giống với trong mắt người lớn, cậu cũng không cho rằng được có thể thu được ích lợi gì từ trên người Tư Tịnh, chỉ hi vọng anh có thể nhận chút ý tốt của mình.
Túc Túc được chiêm ngưỡng sự xinh đẹp của chong chóng nhỏ ở khoảng cách gần, nước da trắng bóc, đôi môi mỏng như cánh hoa, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt sâu hút, màu mắt tựa đá quý, mái tóc có màu giống như những chàng vương tử trong truyện cổ tích, gần như không tìm ra được khuyết điểm nào.
Nhưng vào giờ phút này, chong chóng nhỏ lại chậm rãi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt mong chờ của Túc Túc, không nhận ý tốt của Túc Túc mà thành thục xoay người lấy một quyển sách khác một lần nữa, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn tròn cách xa Túc Túc.
Vẻ mặt của Túc Túc trở nên buồn bã, thực ra cậu biết, những đứa trẻ bên ngoài sẽ không ăn đồ của bọn họ, rõ ràng đều là một món đồ như nhau nhưng dường như sẽ trở nên bẩn thỉu trong tay bọn họ, khiến cho mọi người xa lanh.
[Xoa xoa bé cưng của tôi, mông không đau mông không đau!]
[Chuyện gì xảy ra với tiểu bá tổng vậy! Túc Túc chỉ đang bày tỏ ý tốt thôi mà!]
[Nhìn từ cách ăn mặc của tiểu bá tổng, hẳn là trước kia luôn được hưởng những phương thức giáo dục tinh anh, có thể không thích đứa trẻ thoạt nhìn bẩn thỉu như Túc Túc cho lắm.]
[Thả cái chó má gì đấy? Túc Túc bẩn chỗ nào? Không được ăn mặc tốt như những người khác thì chính là bẩn sao?]
[Túc Túc không cha không mẹ bộ các người cũng không cha không mẹ sao hả?]
Cho dù bị lặng lẽ từ chối nhưng Túc Túc vẫn không nổi giận.
Cậu xoa xoa mông, đứng lên từ trên mặt đất, sau đó phủi phủi bụi bặm trên người, cầm lấy viên kẹo và cuốn sách được Tư Tịnh ném qua kia, lại đi đến trước mặt anh.
Lúc này, có lẽ là Tư Tịnh không muốn nhìn cậu nữa, chăm chú nhìn cuốn sách trước mặt, từ đầu tới cuối không hề liếc mắt nhìn Túc Túc lấy một cái.
Túc Túc đi đến bên cạnh anh, đặt quyển sách bên cạnh tay phải của anh, lại đặt viên kẹo lên trên quyển sách.
"Không phải tớ muốn cướp đồ của cậu." Túc Túc nhỏ giọng giải thích.
Rõ ràng Tư Tịnh cho rằng cậu cũng giống như Thi Tử Minh, sẽ cướp mất đồ chơi của anh, bởi vì lúc anh và Thi Tử Minh giận nhau, Túc Túc đang dỗ Thi Tử Minh khóc lóc ầm ĩ.