Lúc trước, khi dì dẫn bọn họ đi chơi Tiết Thanh minh, lúc đi ngang qua cửa hàng đồ chơi, Tiểu Lang không cẩn thận đυ.ng trúng làm vỡ cái bình hoa của ông chủ, ông Viện trưởng phải bồi thường rất nhiều tiền, còn dẫn riêng Tiểu Lang đi xin lỗi ông chủ.
Khi tất cả đám trẻ chạy đến khu vực vui chơi giải trí, Túc Túc phát hiện chong chóng nhỏ xinh đẹp đang đi lên tầng hai từ cầu thang đệm bên phải.
Túc Túc do dự một chút, đi theo phía sau anh.
Bên trái tầng hai bày một ít đồ chơi và ngựa gỗ có thể lắc lư, ở giữa đặt mấy cái giá để sách thấp thấp, bên trong bày đủ các loại sách, phần lớn đều là sách báo và truyện tranh thiếu nhi.
Nhìn thấy những cuốn sách này, ánh mắt của Túc Túc sáng lên, việc cậu thích làm nhất khi ở trong cô nhi viện chính là đọc sách, nhưng cậu phải giúp chăm sóc một vài em nhỏ, ngoại trừ lúc đọc truyện tranh cho bọn chúng ra, cậu hoàn toàn không có cơ hội để đọc sách.
Ngay khi Túc Túc đang kích động, chong chóng nhỏ xinh đẹp đi đến trước một trong số các giá sách ở đó, lấy ra một quyển sách bìa ngoài chỉ có mấy chữ, xoay người đi đến cái bàn tròn nhỏ ở giữa, ngồi xuống bên cạnh.
Túc Túc đi đến trước giá sách, cầm lấy một quyển truyện cổ tích trong giá sách, cẩn thận đi đến đối diện anh, rón rón kéo ghế dựa ra, chậm rãi ngồi xuống.
Túc Túc nghĩ, nếu chong chóng nhỏ xinh đẹp không thích cậu thì cậu sẽ đổi sang chỗ khác ngay lập tức.
Tư Tịnh mở trang thứ nhất của cuốn sách ra, không hề có dấu hiệu ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Túc Túc một cái.
Túc Túc đã ngồi nửa mông trên ghế, thấy anh nhìn về phía mình bèn lập tức dừng động tác lại, vẫn duy trì cái tư thế buồn cười kia, một đôi mắt ngây thơ lanh lợi nhìn về phía Tư Tịnh.
Tư Tịnh nhìn chằm chằm Túc Túc vài giây, bỗng nhiên ném quyển sách trong tay cho Túc Túc.
"Không phải… Không phải tớ…"
Túc Túc biết anh hiểu lầm bản thân giống như Thi Tử Minh, muốn cướp đồ chơi của anh, luống cuống khua khoắng hai tay, kết quả là quên một nửa mông còn lại của mình vẫn đang ở giữa không trung, cơ thể không giữ thăng bằng được, bịch một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Mặc dù trên mặt đất có trải thảm mềm mại nhưng mông Túc Túc vẫn có hơi đau.
Vị trí ở phía đối diện trống không, Túc Túc ngã trên mặt đất, Tư Tịnh lại tỏ như không có chuyện gì, đứng dậy chuẩn bị lấy một quyển sách khác, lại đổi một vị trí khác.
Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ bé trắng trẻo gầy gò vươn đến bên cạnh bàn tròn, đặt một viên kẹo có vỏ màu hồng nhạt lên, sau đó dùng ngón trỏ đẩy nhẹ nhàng chậm rãi đến trước mặt Tư Tịnh, đẩy một chút lại dừng một chút, giống như đang cho Tư Tịnh thời gian từ chối.