Ông không hề biết rằng bé gái ông nhặt được bên bờ sông thực ra là con gái Lục gia.
Nếu biết trước chuyện này, ông đã không để Lưu Quỳnh Phương đối xử với cô bé như vậy, lẽ ra ông nên để nó ăn ngon mặc đẹp mới đúng.
Bà lão Lâm cũng ý thức được chuyện gì, run run nói: “Con, con trai, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Sớm biết con nhỏ này có lai lịch lớn như vậy đã cho nó ăn ngon mặc đẹp, chăm bẵm nó tốt để giờ không phải luống cuống như này.
Bây giờ hối hận cũng đã quá muộn.
Lâm Trạch trầm tư suy nghĩ, nhìn đứa con trai đang chơi trong phòng, nói: “Mặc kệ sự thật thế nào, dù sao cũng là Lâm Tiểu Đồng đẩy vợ con xuống cầu thang trước. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, chúng ta chỉ dạy dỗ nó chút thôi, Lục gia hẳn sẽ không làm gì nhà chúng ta đâu.”
Bất kể nhà họ Lục muốn làm gì!
Tốt xấu gì ông cũng là cha nuôi của Lâm Tiểu Đồng, con nhỏ Lâm Tiểu Đồng cũng không thể vì đã tìm được cha mẹ ruột mà vứt bỏ căn nhà đã nuôi dưỡng nó hai ba năm chứ?
Nếu con nhỏ đó dám làm như vậy, ông ta nhất định sẽ khiến Lục gia bị gièm pha.
***
Lục Yến Chu cẩn thận ôm Lâm Tiểu Đồng vào trong bệnh viện.
Sau khi mang Lâm Tiểu Đồng đi, họ không về kinh thành ngay mà tìm một bệnh viện tương đối đáng tin cậy gần đó, thậm chí còn gọi cho đứa con trai thứ ba, Lục Vân Trì, nhanh chóng đến đây.
Bệnh viện lúc này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn ngoài hành lang bệnh viện, các bác sĩ và y tá đều đang khẩn trương làm việc.
Mùi hăng của thuốc sát trùng cùng cái gió lạnh khiến lòng người sợ hãi vô cớ.
Tô Uyển Uyển ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện, ngơ ngác nhìn về phía trước, vừa như đang suy nghĩ gì đó, lại như đang ngẩn người.
Đã qua một giờ kể từ khi đứa nhỏ được đưa vào, nhưng sao bên trong vẫn chưa truyền ra tin tức gì?
Lục Yến Chu vô cùng đau lòng khi thấy vợ mình mất hồn ngồi ngẩn người trên ghế, ông vươn tay ôm lấy vợ, nhẹ giọng nói: “Uyển Uyển ngoan, không sao đâu. Vân Trì đã vào rồi, con trai Vân Trì của chúng ta đã vào trong xem bảo bảo rồi, em phải Vân Trì chứ? Tin vào y thuật của Vân Trì, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”
Lục Vân Trì vừa hoàn thành một ca phẫu thuật, chưa kịp nghỉ ngơi đã bị cha gọi đi, anh vội vàng đặt vé rồi mệt mỏi chạy từ kinh thành đến đây.
Vừa đến bệnh viện, anh còn chưa kịp chào hỏi cha mẹ đã phải đi thẳng vào phòng mổ.
Lục Vân Trì nhìn đứa trẻ đầy sẹo nằm im trên giường bệnh, giống như một con búp bê vải rách, hai tay anh run rẩy.
Đứa nhỏ này rất gầy, thật sự rất gầy, trên mặt không có chút thịt nài, gần như chỉ còn da bọc xương, xanh xao vàng vọt.
Vì cần phải khám nên quần áo cô bé đã bị cởi bỏ, để lộ những vết sẹo vô cùng xấu xí.
Vết thương trên cơ thể không phải do tàn thuốc hoặc nước nóng làm bỏng thì là vết roi, vết gậy, thương cũ chưa lành đã lại thêm thương mới.
Nhìn rất ghê người.
Đôi mắt đen của Lục Vân Trì lóe lên sự tức giận, anh không thể tưởng tượng sao một đứa trẻ ba bốn tuổi lại bị ngược đãi thành thế này.
Nếu hôm nay họ không tìm thấy cô bé, vậy đứa nhỏ này...
Lục Vân Trì không dám nghĩ tiếp, anh không dám tưởng tượng nếu hôm nay đứa trẻ này không được tìm thấy sẽ ra sao.
May mắn thay, cha mẹ anh đã tìm thấy cô bé.
Lục Vân Trì nhẹ nhàng đi tới, vươn tay vuốt tóc Lâm Tiểu Đồng: "Nghỉ ngơi thật tốt nhé nhóc con, khi em tỉnh dậy sẽ không còn chuyện gì nữa! Ngoan nhé ~"
Ai vậy?
Ai đang nói vậy?
Tiểu Đồng rất ngoan, không nghịch ngợm gây sự.
Tiểu Đồng đã đưa bánh cho em trai rồi, đừng đánh Tiểu Đồng được không?
Buồn ngủ quá, Tiểu Đồng buồn ngủ quá, Tiểu Đồng muốn ngủ, mọi người đừng nói tiếp nữa...