Thời tiết lạnh giá như vậy mà cô bé chỉ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay mỏng, không biết người này làm cha làm mẹ thế nào.
Lâm Trạch từ từ bò dậy, hung hăng uy hϊếp: “Anh lại là ai nữa? Tại sao hai người lại tới nhà tôi gây chuyện? Mau thả tiểu tạp chủng này xuống, các người làm vậy là phạm pháp!”
Tiểu tạp chủng?
Cuối cùng Lục Yến Chu không thể khống chế cảm xúc được nữa, ông giơ chân đá Lâm Trạch thêm một cái.
Dùng rất nhiều lực, đá Lâm Trạch bay ra xa vài mét.
“A, gϊếŧ người rồi, cứu mạng với, còn có lý nữa không?” Bà lão Lâm vừa ra ngoài liền thấy có thứ gì đó bay qua, nhìn kỹ lại mới nhận ra đó là con trai ngoan của mình.
Con trai ngoan của bà vậy mà bị người ta xem thường như rác rưởi, đá văng ra xa, bà ta tức điên lên, lao tới tìm Lục Yến Chu tính sổ: “Cái thứ côn đồ như mày không biết từ đâu chui ra mà lại đến nhà tao gây sự, đã vậy còn dám đánh con trai tao, tao tính sổ với mày!”
Một bà già mét rưỡi lại đòi đánh đòi gϊếŧ Lục Yến Chu 1m85, bà ta vừa nói xong liền bị mấy người đàn ông mặc vest đen đứng sau Lục Yến Chu túm lấy, ném qua một bên.
Bạch.
Bà ta ngã ra đất, bắt đầu khóc lóc chửi ầm lên: “Mẹ cha nó, rốt cuộc các người là ai? Đột nhiên xông vào nhà người ta lại còn diễu võ giương oai như vậy, các người tin các người không thể lành lặn bước ra khỏi đây hay không.”
Tô Uyển Uyển nhìn bà già đanh đá trước mặt, một tia hận ý hiện lên trong mắt: “Cả nhà bà ngược đãi bảo bảo của tôi, còn định không cho chúng tôi đi? Để tôi chống mắt lên xem ai có thể ngăn chúng tôi rời đi.”
Cô bé này rất ngoan.
Vừa nhỏ nhắn, dễ thương lại còn ngoan ngoãn.
Chưa kịp nhìn mặt mẹ đã bị người ta bắt đi, còn bị đánh đập như này, đau lòng quá.
“Cái gì mà bảo bảo của cô? Cô nói tiểu tạp chủng đó là con của cô? Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Con tiện nhân đó là con của tôi, nó biến thành của cô khi nào? Nói huơu nói vượn cũng phải nhìn hoàn cảnh đi chứ...”
Sau khi nghe những gì Tô Uyển Uyển nói, sắc mặt bà lão Lâm liên tục thay đổi, sau đó bà ta đột nhiên hét lên.
Bà nhớ rõ con tiện nhân này là do con trai bà nhặt về, vậy nên...
Không, không được hoảng, nói không chừng cô ta chỉ đang nói vớ vẩn!
Tiện nhân? Tạp chủng?
Sống lâu vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người vô liêm sỉ như này.
Sao trên đời lại có người không biết xấu hổ như vậy, đúng là khiến người ta khó chịu.
Đứa nhỏ Tô Uyển Uyển ôm trong tay còn sợ rơi, ngậm trong miệng còn sợ tan lại bị người khác gọi là tiểu tiện nhân, tiểu tạp chủng.
Không thể tha thứ được!
Tô Uyển Uyển từ trước đến nay vẫn thông tình đạt lý, dịu dàng dễ gần vậy mà lại đi qua tát một cái vào mặt Lâm Trạch.
“Tô Uyển Uyển tôi cầm bảo bảo trong tay còn sợ rơi, ngậm trong miệng còn sợ tan, cô bé là viên ngọc quý hai nhà Lục Tô, không phải là người ông có thể mắng chửi. Tôi không ngại rửa sạch cái miệng thối của ông đâu.”
Nói xong bà xoay người ôm đứa nhỏ lên xe.
Hai nhà Lục Tô?
Nghe Tô Uyển Uyển nói, mặt Lâm Trạch hết trắng lại xanh.
Nếu ông ta không nhớ lầm, người dám dùng hai họ này, chẳng lẽ là...
“Cô vừa nói Lục gia? Là Lục gia kinh thành sao?”
Lâm Trạch sợ hãi hỏi.
Sao có thể là Lục gia cơ chứ? Chắn chắn là ông nghe nhầm rồi.
Mong rằng đó không phải thật, nếu không ông ta xong đời rồi!
Lục Yến Chu không muốn tiếp tục nói nhảm, ông mặt không biểu tình nhìn Lâm Trạch, không chừa tia cảm xúc dư thừa nào: “Haha...”
“Xong rồi, lần này thật sự xong đời rồi.”
Một tiếng cười cũng đủ khiến người ta sợ chết khϊếp.
Lâm Trạch nhìn bóng hai người rời đi, vô lực ngã ngồi xuống đất.