Đúng lúc này, Tô Uyển Uyển đi tới tìm Lục Tri Đồng thì nghe thấy đoạn hội thoại của hai anh em, trong lòng bà cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu Đồng Đồng bị bắt cóc ngay từ khi cô bé mới sinh ra, cô bé thiếu mất năm năm tình cảm, điều này không thể bù đắp trong một thời gian ngắn được.
Trong cái gia đình kia, cô con gái nhỏ của bà không được đối xử tốt, vì vậy khi trở về đây, con bé rất cẩn trọng vì sợ rằng mình sẽ lại bị bỏ rơi.
Tô Uyển Uyển trực tiếp đi tới ôm lấy Lục Tri Đồng, bà dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Con gái ngoan, sau này nếu con muốn đi đâu chơi, mẹ sẽ dẫn con đi có được không? À đúng rồi, mẹ đã trang trí phòng ngủ cho con, mẹ đưa con đi xem xem có thích không nhé?”
Lục Tri Đồng không lên tiếng, lúc này, chú vẹt Tiểu Bát lên tiếng: “Phòng ngủ sao? Thật tốt, thật tốt…, cô gái này thật tốt, tôi muốn cưới cô…”
Lục Thanh An ở bên cạnh không nhìn được cười.
Con chim này đúng không sợ chết, vậy mà dám đi trêu chọc mẹ mình.
Tô Uyển Uyển ngạc nhiên.
Muốn kết hôn sao? Con vẹt này cũng dễ thương quá đi, nhưng nếu để Lục Yến Chu nghe thấy thì ông ấy sẽ hầm con vẹt này luôn quá.
Lúc này, Lục Yến Chu đang họp ở công ty, ông ấy không biết rằng ở nhà đang có một con vẹt dám nhăm nhe vợ mình.
Tô Uyển Uyển dẫn Lục Tri Đồng về phòng, bà lấy từ trong tủ ra một chiếc váy lông xù, chiếc áo cho hai cái tai thỏ và một cái đuôi nhỏ.
“Bảo bối, tí nữa mẹ sẽ tắm cho con, con muốn mặc chiếc váy này không?” Tô Uyển Uyển bắt đầu tưởng tượng con gái mình sẽ trông như thế nào khi mặc chiếc váy này, chắc chắn sẽ rất dễ thương.
Lục Tri Đồng có chút hiếu kì, cô bé chìa tay sờ thử chiếc váy, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Được ạ!” Sau khi trả lờ Tô Uyển Uyển, mặt cô bé đột nhiên mở to ra, chiếc váy này thật mềm mại, cô bé rất thích.
Tô Uyển Uyển thấy dáng vẻ thích thú của con gái mình, bà ấy cảm thấy rất vui, biểu cảm trên mặt càng dịu dàng hơn, bà nhất định phải bù đắp cho Tiểu Đồng Đồng thật nhiều tình cảm.
Lục Tri Đồng thấy Lục Thanh An đứng ngây người, miệng còn nhếch cười, cô bé đi tới gọi Lục Thanh An, có chút lo lắng hỏi: “Anh trai, anh bị làm sao vậy?”
Lục Thanh An giật mình, mỉm cười nói: “Không sao, anh trai không sao, anh cảm thấy rất vui!”
“Kệ anh trai đi, Tiểu Đồng Đồng mau qua đây với mẹ nào!” Tô Uyển Uyển liếc nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của con trai mình, bà không khỏi lắc đầu.
Đứa con trai thứ năm này của bà rất thông minh, sao lại trở thành kẻ ngốc khi gặp em gái như vậy???
Tô Uyển Uyển dẫn Lục Tri Đồng đi tắm rửa thay đồ, Lục Thanh An thì lặng lẽ ngồi ở ngoài Sofa chờ đợi, ngón tay không ngừng ấn vào màn hình điện thoại đi động, như thể đang nhắn tin với ai đó.
Phòng khách rất yên tĩnh, không chút âm thanh.
Lúc này, cửa đột nhiên được đẩy ra, Lục Yến Chu đi vào.
Lục Yến Chu liếc nhìn xung quanh thấy mỗi Lục Thanh An đang ngồi nghịch điện thoại.
Lục Thanh An thấy bố về, ngẩng đầu lên nói: “Mẹ đưa Tiểu Đồng Đồng đi tắm rồi.”
Lục Yến Chu chỉ “ừm” một cái rồi đi cất đồ.
Một cuộc nói chuyện thật đơn giản nhưng điều đó không có nghĩa là quan hệ cha con của họ không tốt mà là họ đã quá quen với cách trò chuyện này rồi.
“Tiểu Đồng, hôm nay ở nhà thế nào?” Lục Yến Chu đi tới sofa ngồi đối diện Lục Thanh An, hỏi thăm tình hình hôm nay của Tiểu Đồng.
Lục Thanh An im lặng một lúc, sau đó nói hết mọi chuyện đã xảy ra hôm nay cho Lục Yến Chu nghe.
Lục Yến Chu gật đầu, biểu thị ông đã biết rồi.
Sau khi nói xong, hai cha con lại rơi vào im lặng.
Cuối cùng, Tiểu Đồng cũng tắm xong.
Một chú thỏ nhỏ màu hồng dễ thương được Tô Uyển Uyển bế ra ngoài.
Tiểu Đồng có chút ngại ngùng, cô bé nắm chặt chiếc tai thỏ, ngoan ngoãn chào: “Con chào bố, chào anh năm!”