Chương 12

Lâm Trạch cười giả tạo nói: “Haha, con vẹt béo này là bạn của Tiểu Đồng sao? Nhưng muốn bắt vẹt thì phải cần người có tay nghề, để tôi đi mời một đội chuyên nghiệp tới bắt.”

Tiểu Bát: “Cái gì? Muốn bắt ta sao? Thật độc ác…”

Lục Vân Trì: “…”

Lục Vân Trì sắp cười đến chết mất thôi, con vẹt xanh này đậu trên vai em gái anh, đôi cánh nép lại trông thật giống một cô bé nhút nhát.

Lục Tri Đồng sờ sờ đầu Tiểu Bát, dịu dàng nói: “Tiểu Bát, tớ sẽ không để bọn họ bắt cậu đi đâu.”

“Được rồi! Tôi hy vọng ông Lâm đây sẽ chăm sóc con trai mình cho tốt, nếu ông không có thời gian thì tôi có thể chăm sóc giúp, tôi không ngại đâu.” Lục Yến Chu chắn trước Lục Tri Đồng và Tiểu Bát, ông ấy cố ý chắn tầm mắt của Lâm Trạch, đồng thời dùng anh mắt lạnh lùng nhìn Lâm Vân Hải.

Để không xúc phạm tới ông trùm giới kinh doanh, Lâm Trạch cẩn thận nói: “Vâng, được, được, tôi nhất định sẽ chăm sóc và dạy dỗ con trai mình thật tốt, việc này sẽ không xảy ra nữa đâu.”

Nói xong lời này, ông ta quay qua trừng mắt với Lâm Vân Hải, chuyện này hại nhiều hơn lợi.

“Tiểu Đồng, chúng ta về nhà thôi!” Lục Yến Chu nhẹ nhàng nói với Lục Tri Đồng, sau đó nói vài câu với vệ sĩ rồi ôm Lục Tri Đồng rời khỏi nhà họ Lâm, để lại một đám vệ sĩ đang nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch.

“Dám động tới công chúa nhỏ nhà họ Lục chúng tôi sao, các anh em lên!”



Lục Tri Đồng không biết chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Lâm.

Lúc này, cô bé đang nằm trong vòng tay của Lục Yến Chu, mí mắt trên đánh mí mắt dưới.

[Tiểu Đồng, chúc mừng bạn đã tìm thấy gia đình của mình.] Tiếng hệ thống Yaya trong đầu Lục Tri Đồng vang lên.

Lục Tri Đồng cố giữ tỉnh táo trước cơn buồn ngủ để trả lời: “Yaya, bạn đã trở lại. Bạn đã đi đâu vậy? Tiểu Đồng đã gọi bạn rất nhiều lần mà bạn không xuất hiện.”

“Thật xin lỗi, Tiểu Đồng bảo bối. Lúc đó, Yaya phải đi nâng cấp nên không thể giúp đỡ Tiểu Đồng được. Nhưng Tiểu Đồng bảo bối yên tâm, từ nay Yaya sẽ luôn ở bên cạnh Tiểu Đồng.”

Lục Tri Đồng đưa tay sờ sờ chiếc kẹp con vịt trên đầu, nhẹ nhàng nói với giọng khó hiểu:

“Yaya, cậu sẽ luôn ở trong chiếc kẹp này sao?”

“Không đâu, vì hiện tại cấp bậc của Tiểu Đồng không đủ nên tớ mới phải ở trong này, đợi cậu vượt qua cấp năm mới gì lúc đó tớ sẽ có một thân thể.”

“Thì ra là vậy!”

Lục Tri Đồng nhẹ nhàng đáp lại.

Vì hiện tại cấp bậc còn thấp nên Yaya mới phải ở trong chiếc kẹp này.

“Bảo bối, buồn ngủ thì cứ ngủ đi. Chúng ta phải đi mấy tiếng nữa mới tới nhà.” Lục Yến Chu thấy bảo bối nằm trong lòng mình có chút buồn ngủ, ông nhẹ giọng nói.

Lục Tri Đồng nằm gọn trong vòng tay của Lục Yến Chu, cô bé nói: “Bố ơi, tí nữa tới nơi con sẽ dậy. Tiểu Đồng nặng lắm, bố không bế được đâu…”

Lời vừa dứt, Lục Tri Đồng đã chìm vào giấc ngủ.

Nhận thấy đứa bé trong lòng mình đã ngủ say, Lục Yến Chu nuốt lại lời định nói, ông cảm thấy bảo bối nhỏ của mình thật ngoan ngoãn và hiểu chuyện.

***

Nhà họ Lục ở Bắc Kinh.

Khi màn đêm buông xuống, thời điểm mà nhà nhà đều tắt đèn nghỉ ngơi, lúc này nhà họ Lục lại sáng trưng ánh đèn và rộn ràng tiếng cười nói.

Cửa chính nhà họ Lục mở toang, người hầu ra vào tấp nập, có một ông cụ đứng giữa khán phòng nhìn bản vẽ cầm trên tay, một lúc lại ra lệnh cho mấy người hầu xung quanh: “Ghế Sofa phải thay đổi, thay bằng một cái màu hồng. Sau đó, thay cái khăn trải bàn này bằng một cái khăn trải bàn hình con gấu. Cái kệ trên kia cũng bỏ luôn đi, tôi sẽ thay bằng một ngôi nhà búp bê xinh xắn để cháu gái bảo bối của tôi chơi…”