Mùa mưa tháng 11 nghênh đón một cơn bão.
Trong phòng ăn nóng hôi hổi, mùi thơm tỏa khắp bốn phía, lẽ ra cả nhà phải ngồi ngay ngắn cùng nhau ăn, nhưng không ngờ...
“Lâm Tiểu Đồng, chẳng qua là mẹ mày sợ mày bị sâu răng, không cho mày ăn đồ ngọt buổi tối, vậy mà mày lại đẩy mẹ mày xuống lầu, bây giờ còn có gì mày không làm được nữa? Vốn dĩ tao còn tưởng mày chỉ ương ngạnh chút, không ngờ rằng mày lại độc ác như vậy.”
Lâm Trạch đứng ở một đầu bàn, cúi đầu nhìn Lâm Tiểu Đồng đang nằm trên mặt đất.
“Con, con không có... Bố, không phải con...” Lâm Tiểu Đồng quỳ trên mặt đất, cô mặc một bộ quần áo giặt nhiều đến mức trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt đầy vẻ bướng bỉnh.
Lâm Trạch không muốn nghe Lâm Tiểu Đồng giải thích, trực tiếp cầm lấy cây gậy bên cạnh, dùng sức quật xuống: “Không phải mày? Mẹ mày đã ngã bị thương rồi mày còn nói mày không làm? Tuổi còn nhỏ đã học thói xấu, chỉ biết mở mồm nói dối, xem ra nếu tao không dạy dỗ mày tốt, mày lại coi trời bằng vung phải không?”
“Bố, bố nhất định phải dạy cho con nhỏ hôi hám này một bài học, nếu không nó sẽ luôn bắt nạt mẹ!” Một tên mập nhỏ đứng cạnh người đàn ông trung niên nói, nó cắn cái đùi gà đang cầm trong tay, đắc ý đứng nhìn bên cạnh bố nó.
Nghe Lâm Vân Hải nói vậy, cặp mắt nhìn Lâm Tiểu Đồng của Lâm Trạch càng trở nên lạnh lùng hơn.
Nếu không phải lúc trước khi đón cô về, sự nghiệp của ông thăng hoa, lại có huyết thống của mình, ông mới không giữ cô lại sau khi có Lâm Vân Hải.
Ai mà ngờ cô lại độc ác như vậy, thậm chí còn có ý định hãm hại người khác.
Ông vung cây gậy gỗ lên cao, đánh mạnh vào người Lâm Tiểu Đồng.
“Thật xui xẻo!” Cây gậy trong tay ông bị gãy do ông dùng quá nhiều sức, ông không do dự gì đá Lâm Tiểu Đồng văng ra.
Lâm Tiểu Đồng bị ông đá văng, trán đập vào bàn, máu trên trán chảy ra.
Lâm Tiểu Đồng bị đánh quá nhiều lần, trên người cô chi chít những vết sẹo lớn nhỏ, mới cũ hòa quyện vào nhau, cô không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Cô cảm thấy có thứ gì nóng nóng chảy xuống mặt, đưa tay sờ thử lên trán, ngay khi nhìn thấy máu trên tay, toàn thân cô run lên.
Suy nghĩ về cái chết càng ngày càng lan rộng trong đầu cô, Lâm Tiểu Đồng bật khóc: “Không phải con... thật sự không phải con...”
Lâm Trạch làm như không nghe thấy những gì cô nói, cầm cành mận gai bên cạnh lên.
Lâm Trạch nắm được cành mận gai giống như một người máy vô cảm, không ngừng vung tay đánh vào Lâm Tiểu Đồng.
Lúc đầu Lâm Tiểu Đồng còn đau đớn kêu la, sau đó cô không chịu nổi nữa, cuộn tròn người ôm chặt lấy mình, tự thắp lên hơi ấm duy nhất trong lòng cô.
Đến khi đôi mắt cô trở nên vô thần, hai hàng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống như hạt châu vỡ.
Trong lúc mơ màng, cô vẫn cố giải thích: “Bố, không phải... con...”
Lâm Trạch đánh mệt, dựa vào bàn thở hổn hển.
Ông vừa ngả người ra, chiếc bàn đã nghiêng đi, nồi canh gà nóng hổi đổ ra, từ trên bàn chảy xuống.
Ông ta nhìn nước canh nóng chảy dọc bàn lên người Lâm Tiểu Đồng, nhìn cô nằm dưới đất co giật, khóe môi cong lên một cách mỉa mai.
Chỉ cần cô không chết, vậy thì không sao cả.
Nghĩ đến đây, ông ta lôi Lâm Tiểu Đồng ra ngoài, ném cô ra sân, sau đó kéo Lâm Vân Hải về phòng ngủ.
Trên mặt đất, Lâm Tiểu Đồng càng lúc càng run rẩy kịch liệt.
Toàn thân cô đau nhức, cô không biết mình đang đau ở đâu, đau như thế nào.
Cô chỉ biết mỗi tấc da thịt cô đang run lên vì đau đớn.
Mọi thứ trước mắt cô mờ đi, trong mơ hồ, cô đưa tay về phía Lâm Trạch: “Bố... đừng... đừng... Đồng Đồng...”
Đau quá, đau quá…
Lâm Tiểu Đồng cảm thấy toàn thân đau rát lên mỗi khi giọt mưa lạnh đổ xuống, một cơn đau nhói tự nhiên dâng lên, như có hàng ngàn mũi dao sắc nóng đâm vào người.
Tại sao không ai tin cô...
Buồn ngủ quá, không mở mắt ra được, phải chăng cô, cô sắp chết rồi sao...
“Tiểu Đồng Đồng, Tiểu Đồng Đồng...”
Một giọng nói nho nhỏ vang lên bên tai.
“Tiểu Đồng Đồng, cậu cố chịu thêm chút, bố mẹ cậu sẽ tới ngay thôi. Gắng lên.”