Chương 2: Đau bụng

Mắt thấy cửa ký túc xá ngay trước mặt, một nam sinh bỗng đi đến vỗ vai cậu, Dương Vĩ có tật giật mình lùi về sau, hô lớn: "Mẹ nó, tên khốn đi đường không mang theo mắt hả!"

"Thật xin lỗi, thật xin lỗi." Tào Vọng xoay người không ngừng nói xin lỗi, Dương Vĩ thấy vẻ mặt thành thật dễ bị khi dễ của đối phương cũng chỉ có thể mắng thêm vài tiếng, chuẩn bị nhấc chân bỏ đi lại bị chặn lại.

Tào Vọng đuổi theo mở miệng nói: "Anh em tốt à, có thể giúp tôi một chút được không? Giúp tôi mang bình nước này lên có được không?"

Dương Vĩ mang vẻ mặt cậu có bệnh hả nhìn Tào Vọng, dáng vẻ của cậu có giống người tốt ngu ngốc không?

"Không phải giúp không công." Tào Vọng lấy ra mười đồng trong túi đưa cho đối phương, Dương Vĩ ghét bỏ nghiêng người tránh đi, mười đồng, còn không bằng chút tiền đặt đồ ăn ngoài, muốn đuổi ăn xin hả?

Mắt thấy người sắp bỏ đi, Tào Vọng cuống quít lấy ra thêm một tờ tiền đỏ, "Anh em tốt, cậu xem có đủ chưa?"

Tròng mắt Dương Vĩ đảo quanh, làm việc mệt đến chết đi sống lại cả ngày ở nhà hàng cũng không chắc được một trăm, bây giờ chỉ cần giúp tên nhóc đầu óc không tốt này đem nước lên đã có thể kiếm nhiều hơn thế, có lời, rất có lời, hôm nay cậu liền thử trải nghiệm niềm vui giúp người vậy.

Nghĩ thông suốt, Dương Vĩ đảo mắt liền thay đổi sắc mặt, giành lấy tờ tiền, xách bình nước lớn bên chân Tào Vọng lên, coi như anh em mà cười nói: "Đều là bạn học, không cần khách khí như vậy, để tôi giúp một tay, anh em tốt, cậu ở lại nha...."

Hai người nói nói cười cười leo lên từng tầng lầu, những nam sinh vô tình gặp phải đều dùng ánh mắt cổ quái nhìn hai người bọn họ, ký túc xá của bọn họ có nước uống, trường học cũng cung cấp bình nước miễn phí, chưa thấy tên nào lại cố ý đi mua như vậy, hơn nữa còn là bình lớn 5L.

Tào Vọng đứng trước cửa phòng 515 gõ cửa.

Trời nóng còn mang theo một bình nước lớn như vậy không thể không ra mồ hôi, sau khi mở cửa ra, Tào Vọng nhiệt tình mời người tốt vào phòng:

"Người anh em cậu vất vả rồi, mau vào nghỉ ngơi một chút, uống chút bia lạnh để bình tĩnh lại."

Dương Vĩ đánh giá căn phòng rộng mở sáng ngời, nhớ đến căn phòng chật hẹp ẩm ướt của mình, nhất thời ghen tị đến đỏ mắt, chú ý đến điện thoại ném trên bàn, thân là một kẻ trộm lành nghề, cậu vừa nhìn được chiếc điện thoại kia có giá trị không nhỏ, Bia lạnh sao, uống.

Dương Vĩ ngồi trên sô pha, hai tay nhận lấy lon bia Tào Vọng đưa đến, khách khí nói: "Đều là anh em, vất vả cái gì chứ?"

Cậu đi lại dưới lầu hơn nửa tiếng lại khiêng nước suốt cả một đường, sớm khát không chờ nổi, nhận lấy lon bia liền uống sạch trong một ngụm.

Uống xong, ánh mắt còn nhìn qua điện thoại trên bàn, chiếc điện thoại đó ít nhất phải mới mua gần đây.

"Ai u ai u....." Dương Vĩ một tay ôm bụng thống khổ kêu rên, tay kia như không nghe theo sai khiến mà mò vào túi quần, cố ý làm rơi điện thoại vào túi bên chân, "Ai u đau bụng quá."

Tào Vọng tưởng cậu thật sự đau bụng, lo lắng muốn đến đỡ: "Anh em tốt, thật xin lỗi, bụng tôi uống nước lạnh liền đau, hôm nay khát quá làm tôi quên mất."

Dương Vĩ tránh khỏi bàn tay muốn đỡ mình, sắc mặt đau đớn, "Không được, không nhịn được, cậu cho tôi mượn WC dùng một chút."

Lúc đi đến cửa WC còn ra vẻ người tốt nói: "Trưa rồi, cậu về phòng nghỉ ngơi đi, đừng chờ tôi, tôi đi xong liền trở về."

Nhìn cánh cửa WC đóng lại, Tào Vọng cùng Hà Yến Ôn liếc nhau, ai về phòng nấy.