Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cưng Yếu Đuối Được Lão Đại Mạt Thế Nuông Chiều

Chương 50: Người Đẹp

« Chương TrướcChương Tiếp »
**Editor: Bánh bao chay nhân thịt **

Lâm Thịnh Đông dựa vào cửa sổ xe, mở một chai đồ uống đưa cho Bàng Hưng, lại tự mở cho mình một chai, tiếp tục nói: “Cốc Vũ tự có chủ kiến! Liếc mắt một cái đã nhìn trúng đội trưởng, đến Đồ Tể cũng chướng mắt, Tô Duệ Uyên càng không được.”

(*) Hưng Tử, Đồ Tể, Đông Tử: Biệt danh của mấy anh Bàng Hưng, Đồ Thịnh, Lâm Thịnh Đông nhá.

Đồ Thịnh mở miệng nói: “Tôi không phải loại hình em ấy thích, không phải chướng mắt, phụ nữ thích ông đây còn nhiều lắm.”

Lâm Thịnh Đông không khách khí phản bác: “Là không ít nhưng không có lấy một người phụ nữ có thể đánh tang thi, còn có thể cứu mạng.”

“……” Trời chính là biết đùa thế đấy, Đồ Thịnh bất đắc dĩ bẹp miệng, lời này không có sức phản bác, chỉ có thể nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Lúc này, Bàng Hưng kiến nghị: “Đồ Tể, tôi cảm thấy chú hoàn toàn có thể văn nhã bại hoại thêm chút, phụ nữ toàn thích thế thôi.”

“Nói rất đúng.” Lâm Thịnh Đông tỏ vẻ tán đồng, “Ông đây nếu có gương mặt như tiểu thịt tươi này của Đồ Tể á, nhất định sẽ làm quen với mười tám hai mươi cô gái cho cái tên chỉ biết ăn bám Tô Duệ Uyên kia có thể cút bao xa thì lăn bấy nhiêu.”

(*) Tiểu thịt tươi: chỉ mấy anh zai tươi ngon mọng nước, trẻ trung tầm mười mấy hai mươi tuổi.

Đồ Thịnh nhắm hai mắt lại: “Tôi nhớ rõ từng có nhiệm vụ, Đông Tử ngụy trang thành host, thông đồng với một bà giàu có vẫn còn khá ngon nghẻ. Người ta còn sẵn lòng bỏ ra hai trăm vạn bao dưỡng cậu ta một năm. Hầy, tôi đây với Hưng Tử có muốn cũng theo không kịp.”

(*) Host: mấy anh zai chuyên phục vụ phụ nữ trong các club.

“Đúng đúng đúng, người phụ nữ giàu có kia dáng vẻ khá lắm, muốn mặt có mặt, muốn dáng người có dáng người luôn.” Bàng Hưng phụ họa.

Lâm Thịnh Đông bị nghẹn một ngụm máu trong lòng không có chỗ xả, buồn bực nói: “Đừng nói nữa, tất cả đều là giả, người đẹp nhân tạo đấy.”

“Người đẹp nhân tạo cũng là người đẹp, có thể sửa thành như vậy, tiền bạc khẳng định không thiếu.” Bàng Hưng cười trêu, mắt nhìn kính chiếu hậu, phát hiện có điểm sáng xuất hiện, lập tức chuyển hướng câu chuyện, nghiêm túc nói: “Có chuyện rồi, một chiếc xe đang đuổi nhanh tới đây.”

Đồ Thịnh lập tức ngồi dậy, Lâm Thịnh Đông quay cửa kính xe xuống, nhìn ra bên ngoài.

Thương Mặc ngồi trên thùng xe cũng phát hiện điểm sáng đột nhiên xuất hiện. Anh lập tức gọi Cốc Vũ, đồng thời cảnh báo những người ngồi phía trước: “Lái xe, đã xảy ra chuyện.”

“Được.” Bàng Hưng lập tức khởi động ô tô lên đường.

Lữ Chấn Hải vẫn luôn chú ý xe đằng trước nên lập tức phát hiện tình huống, cũng lập tức khởi động ô tô rồi gọi những người khác dậy.

“Làm sao vậy?” Cúc Tử Xuyên mới vừa tỉnh lại, còn không rõ có chuyện gì, khẩn trương hỏi.

“Có xe đuổi theo.” Lữ Chấn Hải vừa lái xe vừa giải thích.

Dọc đường đi này của bọn ông không xuất hiện những người khác, vậy chỉ có thể là đám Trương Húc kia.

“Khẳng định chó tiến hóa trong thôn đã phát hiện đám người Trương Húc rồi.” Lữ Đồng mắt nhìn điểm sáng dần dần tới gần, suy đoán.

“Cùng đội với mấy kẻ đó thật xui xẻo.” Thiệu Lỗi thấp giọng tức giận mắng một câu.

Trước đó từng đi ngang qua một Làng du lịch, đám Trương Húc một hai đòi vào lục soát vật tư, kết quả gặp phải một đống tang thi, giờ lại thêm một con chó tiến hóa, những người này sao giỏi gây sự thế nhỉ?

“Nói những lời này cũng vô dụng, về sau cách mấy kẻ đó xa một chút là được.” Lữ Chấn Hải cũng cảm thấy có chút xui xẻo, cả đoạn đường may mắn nhất chính là gặp được mấy người Thương Mặc, còn có thể đi theo bọn họ nữa.

Hai chiếc xe một trước một sau nhanh chóng chạy vùn vụt trong đêm đen, thế nhưng điểm sáng đuổi theo phía sau rõ ràng tốc độ còn nhanh hơn.

Nhìn điểm sáng vẫn nhanh chóng tiếp cận xe như trước, Bàng Hưng nhíu mày: “Tốc độ sao nhanh thế? Cứ như đang chạy trốn ấy.”

“MN, sẽ không phải con chó tiến hóa trong thôn kia đang đuổi qua đấy chứ?” Lâm Thịnh Đông hướng ra ngoài cửa sổ thăm dò, nhìn điểm sáng phía sau, quay đầu lại, thấp giọng tức giận mắng một câu.

“Chạy tốc độ cao nhất đi.” Giọng nói Thương Mặc truyền từ bên ngoài xe tới.

Bàng Hưng lập tức giẫm chân ga. Lúc này nếu để đám người Trương Húc đuổi kịp thì bọn anh sẽ trở thành tấm đệm lưng.

Xe Lữ Chấn Hải đi ngay sau cũng lập tức tăng tốc, giẫm mạnh vào chân ga, chạy như điên không khác gì đang đoạt mệnh.
« Chương TrướcChương Tiếp »