Chương 29: Cần Quan Tâm Nhiều Hơn

**Editor: Bánh bao chay nhân thịt**

Đồ Thịnh ho nhẹ một tiếng: “Đội trưởng, trả lời có lệ quá đấy!”

“Có à?” Thương Mặc hỏi lại mấy người.

Cốc Vũ và ba người Bàng Hưng, Lâm Thịnh Đông, Đồ Thịnh đồng loạt gật đầu, biểu cảm còn vô cùng khoa trương, phảng phất như đang nói "cực kỳ có lệ".

Thương Mặc: “……”

Anh nhớ lại đề tài mấy người vừa nghị luận, biểu tình nghiêm túc: “Nếu thật sự có người ngoài hành tinh, vậy loài người gặp phải tai họa mạt thế này có lẽ mới chỉ là bắt đầu. Vài tỷ người trên toàn cầu chỉ trong vòng một giờ đã trước sau biến thành tang thi, đây vốn không phải chuyện sức người có thể hoàn thành được. Còn nếu kết hợp với những gì trong nhật ký thực nghiệm ban nãy, sau lưng lần mạt thế này có thể do người ngoài hành tinh quạt gió thêm củi hay không, đáng để thảo luận chi tiết hơn.”

Tình hình ra sao?

Cả đám chỉ có thể tùy tùy tiện tiện nói, còn mở rộng nội dung ra như thế nào, nói về tính nghiêm trọng ra sao quả thực có thể hù chết người.

Bốn người Cốc Vũ anh nhìn em, em nhìn anh, rõ ràng đã bị Thương Mặc nói cho phục.

Vốn dĩ cả đám mới chỉ suy đoán, không có chứng cứ thực tế, thế nhưng Thương Mặc lại có thể liên kết các chuyện xảy ra lại với nhau, đưa ra chứng cứ ra ngô ra khoai.

“Hẳn sẽ không khoa trương đến mức ấy chứ?” Nếu sau chuyện mạt thế có người ngoài hành tinh quạt gió thêm củi, vậy loài người thảm biết bao nhiêu?

Hơn nữa Cốc Vũ còn đang lo thân phận của mình bị bại lộ.



“Nếu thật sự có người ngoài hành tinh, vậy tôi đây còn giãy giụa gì nữa? Từ bỏ chống cự thôi! Tất cả hướng đến nhau phát triển.”

“Vậy cũng phải xem người ta có bằng lòng cùng chú phát triển không đã nha.”

Người bắt đầu thảo luận kịch liệt, đề tài rất bi quan, trước thực lực tuyệt đối, loài người nhỏ bé như những con kiến hôi.

Thấy cả đám hình như đã bị dọa, Thương Mặc khẽ nhíu mày lại, nhàn nhạt kết thúc cuộc thảo luận: “Đây chỉ là suy đoán mông lung chưa chắc đã đúng, dù sao cũng qua một khoảng thời gian như vậy rồi, nếu ngoài hành tinh thật sự muốn chiếm lĩnh hành tinh này thì cũng đã tới từ lâu, hà tất phải chờ đến tận bây giờ?”

Lời nói như vậy lại không khiến mọi người chuyển biến tốt đẹp hơn.

“Đội trưởng, anh vẫn nên làm người đàn ông trầm ổn đi, đừng tùy tiện đoán mò nữa.” Lâm Thịnh Đông nói với giọng vô cùng trịnh trọng.

Mấy người Cốc Vũ cũng gật đầu liên tục, hiển nhiên rất đồng ý với lời nói của Lâm Thịnh Đông.

Căn cứ vào một phần sự thật trước mắt, toán hợp tình hợp lý thường sẽ dọa người nhất, người ta không tìm thấy chứng cứ mạnh mẽ phản bác lại. Xét về mặt logic không thực sự hợp lý nhưng theo trên phương diện bản năng vẫn có khả năng xảy ra.

Nếu thật sự giống như Thương Mặc nói, vậy ngày tháng tương lai sẽ vô cùng tuyệt vọng!

“Được.”

“Được rồi.” Thương Mặc đồng ý với lời cầu xin của cả đám, dù sao làm đội trưởng thì khiến đội viên an tâm cũng là trách nhiệm của anh.



Hơn nữa anh phát hiện ra rằng Cốc Vũ hình như vô cùng sợ hãi, lá gan nhỏ như vậy, sau này phải sống ở mạt thế thế nào đây?

Haizzz, vẫn nên cần anh quan tâm nhiều hơn.

Sau đó Đồ Thịnh tiếp tục thao tác trên máy tính, phục chế lại một phần tư liệu cần sử dụng.

Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng nằm xuống ghế sofa bên cạnh, phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn.

“Ha…. Đã lâu không được nằm thoải mái như vậy, thích thật, quá thích, sướиɠ chết mất.” Lâm Thịnh Đông đã nằm lên ghế sofa, biểu tình cực kỳ thả lỏng.

“Rời khỏi căn cứ đã bảy tám ngày, tôi đây đến một giấc ngủ ngon cũng không có.” Bàng Hưng cũng nằm xuống trên ghế sofa, gối đầu lên balo, nhắm mắt lại tính nghỉ một chút.

Cốc Vũ cũng ngồi xuống, tò mò nhìn theo thao tác của Đồ Thịnh, chỉ thấy trên màn hình máy tính hiện lên một đống văn kiện, đều là những thứ cô nhìn một chút cũng không hiểu.

Liên tiếp làm trong nửa giờ, Đồ Thịnh mới duỗi người. Lâm Thịnh Đông hỏi: “Đã xong hết rồi chứ?”

Đồ Thịnh trả lời: “Những văn kiện liên quan đều đã tìm được, một phần văn kiện bí mật thì tốn chút thời gian, có điều vấn đề đều đã giải quyết, giờ chỉ chờ copy là xong.”

Anh ấy hướng mắt nhìn màn hình máy tính, sau đó quay người nói với cả đám: “Chắc khoảng sẽ tốn ba giờ.”

“Được rồi, tôi nhắm mắt nghỉ một chút.” Lâm Thịnh Đông ngáp một cái, ngả vào ghế sofa ngủ.

Thấy Lâm Thịnh Đông và Bàng Hưng nằm nghỉ ngơi, Đồ Thịnh cũng cảm thấy hơi mệt, mắt nhìn vào màn hình, không có chuyện gì mới ngáp một cái, gục đầu vào bàn ngủ gật.