- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
- Chương 4: Này, nhỏ tóc giả
Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
Chương 4: Này, nhỏ tóc giả
Editor: Thùy Linh
Vân Tri đi mua đồ ăn xong đến trời tối mới về ký túc xá.
Vốn dĩ là không trễ đến vậy nhưng cô phải tìm chợ bán thức ăn vì đồ ăn trong siêu thị quá đắt, giá của một bao củ cải trắng cũng khiến cho người ta âm thầm tặc lưỡi.
Trong khu nhỏ, ánh đèn đường chiếu rọi con đường sáng choang, trên vai cô đeo cặp sách, hai cánh tay đắc lực xách theo hai cái túi. Đến trước cửa lớn ký túc xá, đang muốn lấy thẻ ra mở cửa thì có hai thiếu niên từ bên trong đi ra.
Bọn họ nhìn lớn hơn Vân Tri 3 tuổi, ăn mặc quái dị, tóc nhuộm màu đỏ sáng.
Thấy Vân Tri, hai người đều sửng sốt, nghiêng người cản trở: “Em gái, đây là ký túc xá nam, có phải em đi nhầm rồi không?”
Hai người đều mới tốt nghiệp Thành Nam, lúc trước cũng ở nơi này.
Thành Nam là trường tư nhân cao cấp, đa số học sinh đều có xe đón đưa, nhưng cũng có người không có phương tiện để về nhà. Vì những học sinh này mà nhà trường phải bỏ vốn mua hai tòa nhà nhỏ để làm ký túc xá sinh viên cho họ.
Ở chỗ này lâu như vậy bọn họ chưa từng gặp nữ sinh nào qua đây.
Vân Tri đang muốn giải thích thì một giọng nói từ hành lang truyền đến: “Cô ấy mới vừa chuyển đến, để cô ấy vào.”
Vân Tri thấy một người đang đứng ở phía sau hai người kia.
Anh dựa vào tường, áo thể thao vén đến tận khuỷu tay, cơ bắp rắn chắc, tóc dày rậm bao phủ vầng trán sáng càng lộ ra tóc đen bóng.
—- Lộ Tinh Minh.
Hai người kia liếc nhau, chợt ghé sát vào Vân Tri, cười thâm hiểm: “Vậy em gái thảm thương này, trong đây có mấy người không dễ chọc đâu đấy.”
Hơi thở xa lạ khiến cô cảm thấy khó chịu, Vân Tri xách đồ kéo ra khoảng cách.
Bọn họ đang muốn tiếp tục trêu chọc thì một đôi tay từ sau duỗi tới, xách hai cổ áo bọn họ ném ra ngoài cửa, Lộ Tinh Minh từ bậc thang trên cao nhìn xuống hai người: “Cút mau.”
Hai người chẳng hề để ý, nhún vai cười cười: “Tụi anh đi đây, lần sau có gặp lại thì đi ăn nồi lẩu nhé.”
Nói xong xoay người rời đi.
Nồi lẩu?
Vân Tri hít mũi, lúc này mới ngửi được một mùi hương cay cay. Vân Tri không dám hỏi nồi lẩu là gì chỉ im lặng đi theo Lộ Tinh Minh vào thang máy. Thang máy nhẹ nhàng đi lên trên, cô xuất thần nhìn con số màu đỏ. Trong không gian yên tĩnh, nghe thấy giọng nói của người bên cạnh:
“Bọn họ chỉ dọa cậu thôi.”
Vân Tri nhìn qua, không rõ nguyên do.
Lộ Tinh Minh vuốt tóc rối, chỗ ấn đường hiện lên một khe rãnh thẳng tắp, anh không nhìn đôi mắt của Vân Tri, nhạt nhẽo giải thích: “Không có nhiều người ở đây đâu.”
Tới Thành Nam học chỉ có vài người nhà nghèo, hầu hết là những người sẽ nối nghiệp công ty của gia đình trong tương lai nên người nhà không thể yên tâm để bọn họ sống một mình bên ngoài suốt 24h.
Nhà trường có hai tòa nhà ký túc xá, một tòa nhà đã được sử dụng lâu, còn tòa nhà còn lại là để học sinh nơi khác ở; còn ở tòa nhà này chỉ sử dụng 20, 30 phòng, các phòng còn lại đều trống rỗng, thậm chí còn không trang bị nội thất. Nhưng năm nay sẽ thay đổi toàn hệ thống trong trường nên nhà trường sẽ xem xét lại phương diện này.
Vân Tri dừng một chút, hỏi: “Cậu có biết Hàn Lệ ở chỗ nào không?”
“…”
Chỉ trong nháy mắt, Vân Tri có thể cảm thấy không khí trở nên đọng lại, xung quanh an tĩnh.
“Không biết.”
Anh vừa mới trả lời thì cửa thang máy mở, bước chân ra, ánh mắt nhìn thẳng ra khỏi thang máy, trực tiếp về phòng mình.
Vân Tri nhìn chằm chằm cửa phòng trong ba giây, sau đó bỏ đồ xuống lấy thẻ để vào phòng.
Hiện tại đã khuya, cả ngày nay cô chưa ăn cái gì nên bây giờ trong bụng trống trơn, đói không chịu được.
Vân Tri cởi tóc giả, đổi dép lê vội vàng đi vào phòng bếp. Kết quả vừa đi vào thì trợn tròn mắt, phòng bếp trống không, ngay cả ổ cắm điện cũng không có.
Ở giữa ngăn tủ có một dòng chữ: [ Học sinh không được dùng lửa trong ký túc xá. Có kiểm tra định kỳ. Phát hiện sẽ bị xử phạt. ]
“…”
Vân Tri trầm mặc nhìn túi rau dưa mới mua cầm trên tay, lại nhìn vào dòng chữ.
Cô buồn rầu gãi cái đầu trọc nhỏ của mình, đang lúc gặp khó khăn thì chợt nảy ra một suy nghĩ.
Vân Tri cầm thẻ mở cửa phòng, gõ cửa phòng bên cạnh.
Không động tĩnh.
Cô lại gõ thêm hai cái.
Tiếng bước chân từ bên trong truyền ra, một lát, cánh cửa màu trắng được mở ra một khe nhỏ. Vân Tri nhìn vào khe hở nhìn xung quanh, một màu đen nhánh.
Bang.
Cửa hoàn toàn được mở ra, Vân Tri cả kinh nhảy dựng về sau, ngửa đầu nhìn anh.
Lộ Tinh Minh vừa tắm xong, cũng đã mặc quần áo sạch sẽ, áo thun to rộng mặc trên cơ thể cường tráng, cánh tay dài chống cửa, tóc đen ướt dầm dề nhỏ vài giọt nước.
Có lẽ là vì mới bước ra phòng tắm nên cổ anh hơi ửng đỏ, gương mặt trắng lạnh lùng, đôi mắt đen nhánh, mũi cao miệng cong gợi cảm.
Vân Tri ngẩn ngơ nửa ngày không lên tiếng.
Lộ Tinh Minh đối diện với Vân Tri đầu trọc, cạo sạch sẽ chỉ còn một lớp màu xanh, đôi mắt to và cái đầu tròn càng buồn cười hơn.
Anh hoảng hốt cố nín cười, lại thoáng thấy cô đang mang dép lê có hình tai thỏ.
Lộ Tinh Minh im miệng không nói, chốc lát: “Có việc gì à?”
Vân Tri khép mũi chân lại, vô cùng bối rối hỏi: “Mình có thể mượn nồi lẩu của cậu được không?”
“…???”
Lộ Tinh Minh ngây ngốc, nồi lẩu còn có thể cho mượn sao?
Thấy cô gái trước mặt có vẻ không biết thật, Lộ Tinh Minh nói: “Ăn hết rồi.”
Đôi mắt Vân Tri trừng lớn, vô cùng kinh ngạc nói: “Không… Không được sao?”
Ba người con trai có thể ăn một nồi lẩu như vậy mà không cho người khác mượn đồ vật được à.
Lộ Tinh Minh không kiên nhẫn, chuẩn bị đóng cửa. Nhưng lúc này anh cảm thấy không đúng, cánh tay định đóng cửa thì dừng lại ở giữa không trung.
Lộ Tinh Minh liếʍ môi, cười nghiêng ngả: “Cậu nghĩ nồi lẩu là cái nồi à?”
Vân Tri thành thật gật đầu.
Chóp mũi Lộ Tinh Minh hừ cười, quan sát Vân Tri vài lần rồi chuyển đề tài: “Cậu muốn nấu cơm?”
Vân Tri lại gật đầu.
“Nhà trường cấm học sinh dùng lửa ở ký túc xá, Hàn Lệ không nói với cậu à?”
Vân Tri không nói gì.
Đúng thật là Hàn Lệ không nói với cô, nếu biết sớm thì sẽ không mua nhiều đồ như vậy.
Nhưng mà…
Cô mạnh dạn nhìn về phía anh: “Vậy tại sao các cậu có thể dùng lửa ở đây?”
Lộ Tinh Minh nhướng mày: “Tôi với cậu không giống nhau.”
Toàn bộ ký túc xá đều là nhà bọn họ xây, trường học cũng là nhà bọn họ đầu tư, đừng nói là nấu cơm, nếu muốn mở một nhà hàng ở trường học thì nhà trường cũng không có ý kiến.
Lông mi Vân Tri run run, “Vậy…” Cô ngừng một lát, “Mình có thể mượn nồi của cậu được không?”
“Không.”
Lộ Tinh Minh vừa nói xong thì bụng Vân Tri kêu rên hai tiếng.
Hàng lang không có động tĩnh, tiếng kêu từ cái bụng rỗng của cô làm Lộ Tinh Minh chú ý.
“Không thì thôi vậy.” Vân Tri cũng không thích cưỡng ép người khác, nhưng mà chỉ thấy tiếc đồ ăn vừa mới mua, nếu để qua đêm thì ngày mai không ăn được nữa.
Cô cúi đầu muốn rời đi thì Lộ Tinh Minh gọi lại: “Này, nhỏ tóc giả.”
Ừ?
Vân Tri quay đầu, hoang mang nhìn anh: “Tên mình không phải là tóc giả.”
Lộ Tinh Minh không nói, khẽ hất cằm.
Vân Tri không hiểu ý của anh, biểu tình mờ mịt.
… Phiền phức.
Lộ Tinh Minh nghiêng người, ra vẻ khó chịu: “Vào đây.”
Hai mắt Vân Tri tỏa sáng, trên mặt nở ra một nụ cười, vẻ mặt cô kích động: “Cậu chờ một lát!” Nói xong chạy về phòng, lúc trở ra thì mang theo hai túi đồ ăn.
Vân Tri ngượng ngùng cười cười với Lộ Tinh Minh, cầm đồ vào phòng anh.
Phòng của Lộ Tinh Minh rõ ràng là lớn hơn phòng của cô gấp mấy lần, trang trí cũng đặc biệt hơn. Trước cửa sổ là dụng cụ tập thể hình, trên vách tường dán đầy poster của ai đó cô không biết.
Vân Tri không dám soi xét phòng của người khác, cô đứng tại chỗ hỏi: “Có thể nấu ở đâu vậy?”
Lộ Tinh Minh chỉ tay: “Bên kia.”
“Cảm ơn nhé.” Vân Tri đi vào phòng bếp theo chỉ dẫn.
Lộ Tinh Minh khoanh tay trước ngực, chậm rãi đi vào. Đúng như anh dự đoán, cô gái này không biết dùng đồ điện, lúc này đang đứng đối diện trừng mắt với bếp điện từ.
Anh xem trò hay, tiến lên vài bước: “Bên này là chốt mở, bên này là điều chỉnh lửa thấp xuống, nước thì lấy bên bồn kia, biết chưa?”
Vân Tri ghi nhớ trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu: “Mình biết rồi, cảm ơn Lộ… Thí chủ.”
Giọng nói cô mềm mại, cũng không quá to, giống như là một que kem táo mát mẻ giữa mùa hè, mát lạnh vừa ngọt vừa chua.
Lộ Tinh Minh nhường chỗ, lẳng lặng đứng ở phía sau quan sát.
Khả năng ghi nhớ của Vân Tri thật mau, chỉ nói một lần mà cô đã nhớ kỹ trình tự, rửa rau, xắt rau, bỏ vào nồi, động tác lưu loát không chút cẩu thả.
Lúc này Lộ Tinh Minh mới chú ý bàn tay cô tuy nhỏ nhưng lớn hơn với các nữ sinh cùng tuổi, lòng bàn tay bị chai sạn, ngón tay trắng nõn chi chít vết thương nho nhỏ.
Anh đi lại nhìn chằm chằm vào mặt Vân tri.
Gương mặt của cô nho nhỏ, vừa trắng vừa mềm mại hoàn toàn khác biệt so với bàn tay, còn có chút vẻ trẻ con, đôi mắt to tròn thêm vẻ ngoan ngoãn ngây thơ.
Hàn Lệ vậy mà lại thích một người ngốc nghếch như vậy.
Lộ Tinh Minh nhìn lên phía trên, vẫn là không có tóc.
Vân Tri cảm giác được ánh mắt của Lộ Tinh Minh, cô vỗ mặt, nghi ngờ hỏi: “Mặt mình có dính gì sao?”
Lộ Tinh Minh thu hồi tầm mắt, một lát sau lại nhìn trên đỉnh đầu cô.
Lại lần nữa xác nhận, ánh mắt của Hàn Lệ chắc có vấn đề gì rồi. Nhưng mà thật ra thì cả người Hàn Lệ đều có vấn đề.
Cô không hỏi nhiều, chỉ tiếp tục động tác trên tay.
Từ 5 tuổi Vân Tri đã làm việc giúp đỡ sư phụ như gánh nước, giặt quần áo, nấu cơm, những việc nhỏ cô đều có thể làm được.
Lúc ấy vóc dáng cô quá nhỏ, nấu cơm phải bắt ghế mới thấy hết kệ bếp, nhưng phiền nhất vẫn là nhóm lửa, có đôi khi đầu gỗ không bắt được lửa nên nấu cơm trễ giờ.
Nhìn nước sôi sùng sục trong nồi, Vân Tri quyết định khi trở về sẽ mua cho sư phụ một cái bếp như này.
Mì sợi đã nấu xong, cuối cùng còn chút rau trộn, đang muốn ăn thì chợt nhớ cô không có chén, vì thế lại nhìn về phía Lộ Tinh Minh.
Ánh mắt cô mong chờ, Lộ Tinh Minh nhấp môi mỏng, nghĩ đến chuyện người của Hàn Lệ dùng đồ của mình mà trở nên khó chịu.
Lập tức từ chối: “Không cho.” Ánh mắt Lộ Tinh Minh sáng lên, “Cậu cứ lấy cái nồi luôn đi.”
Nói rồi khom lưng xuống tủ chén lấy đôi đũa dùng một lần đưa cho cô.
Vân Tri cầm đôi đũa mà cảm thấy Lộ Tinh Minh là một người cực kỳ tốt bụng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bé Cưng, Tóc Giả Của Em Rớt Rồi
- Chương 4: Này, nhỏ tóc giả