Editor: Thùy LinhSau khi mọi người đã rời đi, căn biệt thự to như vậy trở nên trống vắng.
Vân Tri rón rén mở cửa, trộm dò đầu ra nhìn xung quanh, xác định mọi người đều đi hết cô mới hiên ngang ra khỏi phòng.
Cô chạy chậm ra phòng khách, hưng phấn cầm lấy điều khiển từ xa, bật phim tình cảm coi.
Vân Tri ngồi trên sô pha, xem đến mê mang.
Cô không để ý đến phía sau.
“Long Hạo Thiên, buông tay đi, người tôi thích là chú của anh!”
“Không—-! Lộ tiểu bạch, anh không thể mất em!”
Nhân vật chính trong phim hét đến khàn cả giọng.
Phim đang đến đoạn cao trào, mắt thấy nam chính đang hành hạ nữ chính trên giường, đột nhiên có một bàn tay che mắt cô lại, mọi thứ đều tối đen.
“Cô được lắm, không lo học hành mà dám xem loại phim này.”
Hàn Lệ ở phía sau cười trêu ghẹo.
Bả vai Vân Tri run lên, cố gắng thoát ra khỏi cốt truyện, hơi há mồm: “Hàn Hàn Hàn Hàn…”
“Hàn Hàn Hàn cái gì.” Hàn Lệ buông tay, một cánh tay cậu chống trên lưng ghế sô pha, trực tiếp nhảy vòng qua ngồi bên cạnh cô.
“Đổi kênh đi, khó coi chết đi được.”
Hàn Lệ mệnh lệnh, lại bốc một quả táo trên bàn, chùi chùi sau đó mới cắn răng rắc một mồm to.
Vân Tri lưu luyến cầm điều khiển, biểu cảm không vui: “Không phải trong phòng cậu có TV à.”
“Tôi không muốn xem TV trong phòng, không được à?” Hàn Lệ liếc cô một cái, không nói nhiều mà giật lấy điều khiển đổi kênh.
Kênh cậu xem chính chuyên mục bóng rổ, Vân Tri xem không hiểu, ngây ngốc ngồi đó nhìn.
Hơn nửa ngày mới nhận ra có gì đó không đúng.
Vân Tri hỏi: “Ơ, sao cậu không đi với mọi người?”
Cô nhớ rõ tối qua chị dâu có nói, giám đốc Hạ mời cả nhà, còn đặc biệt nhắc tới Hàn Lệ, cô vốn dĩ cho rằng Hàn Lệ đã đi từ sớm rồi.
“Tôi bị bệnh.”
Hàn Lệ nói.
Nhưng trông cậu còn khỏe hơn ai hết.
Một hồi đến cuối trận đấu, Hàn Lệ lẩm bẩm “bóng thối”, sau đó đổi kênh lại, trên màn hình hiện lên mặt của cô gái, mặt căng như bơm đầy nhựa.
Cậu nhìn muốn buồn nôn, liếc nhìn Vân Tri một cái, hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại thích thể loại phim này.
“Này.” Thấy Vân Tri xem đến mê mẩn, Hàn Lệ nhíu mày kêu, “Mấy loại phim này cô xem cũng được, nhưng mà đừng có tin đó.”
Vân Tri đang trầm mê trong cốt truyện, lời cậu nói nghe không vào, nhưng vì cậu là cháu trai nên vẫn nể tình mà khẽ ừ một tiếng.
Hàn Lệ ném lõi táo qua, trực tiếp dính lên mặt Vân Tri.
Cô kêu đau, bị cậu bắt phải quay đầu lại đối diện.
“Tôi đang nói chuyện với cô đó.” Hàn Lệ bất mãn.
Vân Tri cũng không vui, tránh thoát khỏi bàn tay thô ráp của cậu, che lại khuôn mặt đỏ, bất mãn oán giận: “Cậu nói thì nói đi, tự nhiên kéo mặt người ta làm gì.”
“Mấy cái loại phim này đều là lừa gạt người, cô đừng hy vọng là lỡ làm đổ tách cà phê lên người tổng tài là có thể tìm được tình yêu chân ái, đàn ông bây giờ không có tốt đâu.” Nói rồi quét qua người Vân Tri, “Đặc biệt là những người dễ bị lừa như cô, ai mà đối xử tốt với cô, chắc chắn là…”
—- Lừa cô lên giường.
Nhớ cô gái nhỏ có tâm hồn thiếu nữ đơn thuần, câu sau đó Hàn Lệ không có nói ra.
Vân Tri không thể hiểu được.
“Cậu đang nói cái gì vậy? Người làm đổ cà phê là mẹ của tổng tài mà, sao có thể tìm được chân ái với mẹ của mình được.” Nếu như vậy còn không phải là lσạи ɭυâи sao.
Hàn Lệ: “???”
Vân Tri vẫn xem mê mang như cũ, vừa xem vừa giải thích cốt truyện cho Hàn Lệ, “Nhưng mà tổng tài này không biết nữ chính là mẹ cô ấy, luôn cảm thấy mình và nữ chính đều có tình cảm với đối phương, đúng rồi, bây giờ nữ chính với chú của giám đốc đang có quan hệ lằng nhằng không rõ ràng, nhưng lại coi nữ chính thành thế thân của mẹ kế nam chính.”
Cuối cùng tỏ vẻ đồng cảm, đưa ra kết luận, “Nữ chính thật đáng thương…”
Hàn Lệ: “…????”
Này mẹ nó là ý nghĩa gì đây!
Đài sản xuất còn có lương tâm hay không vậy!
Mỗi ngày trên TV đều chiếu thể loại vớ vẩn, không tốt lành gì, cũng không sợ dạy hư con nhà người ta à!
Hàn Lệ hận đến ngứa răng, lần này quả quyết tắt TV, không cho phép cô tiếp tục xem loại phim này. Nếu mà xem tiếp không chừng sẽ học cái xấu.
TV vừa tắt, điện thoại ở trên bàn đột nhiên vang lên.
Là bạn của Hàn Lệ.
Hàn Lệ bắt máy, không quên cảnh báo Vân Tri: “Không được xem cái kia nữa, nghe chưa?”
Vân Tri nói biết rồi nhưng khi cậu vừa xoay người đi thì bật lên lại, hơn nữa là điều chỉnh âm lượng đến mức nhỏ nhất.
Không qua một hồi lâu, Hàn Lệ nghe điện thoại xong rồi trở về.
Vân Tri nhanh tay chuyển qua kênh thiếu nhi, đôi tay đặt trên đầu gối, quả nhiên là thành thật nghe lời.
Hàn Lệ nhìn Vân Tri, muốn nói rồi lại thôi.
“Cậu muốn đi ra ngoài sao?” Vân Tri cảm giác được Hàn Lệ đang khó xử.
Hàn Lệ gãi đầu, sắc mặt rối rắm.
Hội bạn thân gọi điện chính là rủ cậu đi ra ngoài chơi, nếu là lúc trước thì cậu không ngần ngại mà đã phóng ra ngoài rồi, nhưng bây giờ…
Hàn Lệ nhìn cô.
Hôm nay không có ai ở nhà, giúp việc cũng đã về thăm con gái mới đẻ, ba mẹ còn không biết khi nào mới về, nếu để cô ở nhà một mình thì không yên tâm, lẻ loi đáng thương, nhưng cậu không thể từ chối lời mời kia được, cuối cùng cũng thoát khỏi trường học, cậu muốn nhân cơ hội này đi ra ngoài chơi.
Vân Tri cũng thấy ánh mắt cậu không thoải mái, cười cười, rất là hiền hòa, “Không sao đâu, cháu trai đi chơi đi, một mình cô ở nhà học bài.”
Không ai quản, cô còn có thể xem hai tập phim nữa.
Nghĩ đến lại thấy vui vẻ ~
Hàn Lệ không nói, cuối cùng hạ quyết tâm: “Cô đi với tôi đi.”
Hàn Lệ lại nói một lần: “Cô đi với tôi, mặc cái váy hôm qua mẹ tôi đưa ấy.”
Vẻ mặt Vân Tri kinh ngạc.
Cô vẫn luôn cho rằng Hàn Lệ thấy cô phiền phức, không thích cô chen vào sinh hoạt của cậu, càng miễn bàn là đi gặp bạn bè của cậu.
Hàn Lệ bị nhìn đến mất tự nhiên, quay đầu đi, “Coi như chúng ta cũng đi dự tiệc.”
Cậu nhớ rõ ánh mắt của Vân Tri ngày hôm qua khi nhìn vào chiếc váy kia, lấp la lấp lánh, nhìn là biết cực kỳ thích.
Vân Tri động lòng, “Có phiền cậu không?”
Cô chỉ là một tiểu ni cô chưa thấy sự đời, nếu theo cháu trai ra ngoài chỉ sợ làm mất mặt cậu.
Đến lúc đó Hàn Lệ lại chán ghét cô…
Hàn Lệ xoa đầu, “Không tiện cái gì, cô cũng náo nhiệt quá đi.”
Ánh mắt Vân Tri sáng lên, “Vậy nếu bạn cậu hỏi quan hệ của chúng ta thì sao?”
Cô hỏi Hàn Lệ như thế.
Nhưng cậu phản ứng rất nhanh, “Thì nói cô là người thân của tôi. Cô đừng dong dài, mau đi thay đồ đi, tôi ở đây chờ.”
Vân Tri không do dự, buông điều khiển chạy vào phòng.
Đồ chị dâu mua cho cô ngày hôm qua đều để trong một ngăn tủ, cô lục tung qua các bao to bao nhỏ hơn nửa ngày mới tìm được cái váy kia.
Vừa khẩn trương vừa gấp gáp, Vân Tri nhẹ nhàng thay váy, lại cầm đôi giày trắng trên kệ giày, cô soi gương một lúc rồi mới chậm rãi đi xuống lầu.
Hàn Lệ đang ngồi trên sô pha nhắn tin với bạn, nghe thấy tiếng bước chân thì nghiêng đầu quay lại, ánh mắt bỗng dưng đọng lại.
Trong mắt cậu, vẻ đẹp của cô dịu dàng, ánh nắng làm gương mặt cô càng thêm trắng trẻo.
Váy dài đến đầu gối, ôm eo làm lộ ra một cái eo rất nhỏ, trước ngực hơi phồng lên, cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo, tóc đen xõa trước ngực.
Hai tay cô đặt trước bụng, đương nhiên là có chút thấp thỏm, gương mặt ửng hồng.
Ánh mắt Hàn Lệ nhìn lên trên, còn chú ý tới cái kẹp tóc hoa cúc vàng.
“Đẹp… Đẹp không?” Vân Tri hô hấp khó khăn, run run chờ cậu nhận xét.
Hàn Lệ lúc này mới phản ứng lại, dời đi ánh mắt, “Cũng, cũng được.”
“Rất khó coi hả?” Ánh mắt Vân Tri mất mát, lúc nãy soi gương cô còn thấy đáng yêu mà. Nhưng mà thôi, với khí chất của cô thì có lẽ đã làm xấu bộ váy này rồi.
Vân Tri yêu thương chạm vào mặt vải mềm mại, cảm giác như cô đã làm xấu đi chiếc váy.
Ngay lập tức, Vân Tri chuẩn bị muốn thay đồ.
“Này.” Hàn Lệ gọi cô lại, “Lừa cô đó, rất đẹp.”
“Thật không?” Bước chân Vân Tri dừng lại, giọng nói hoài nghi.
“Thật.” Hàn Lệ xoa xoa lỗ tai nóng hổi của cậu, “Mau đi thôi, muộn rồi.”
Vân Tri vui vẻ ra mặt, tiến tới kéo tay hàn lệ. Thấy cô nắm lấy cánh tay, Hàn Lệ không trưng ra bộ mặt khó chịu như thường ngày nữa.
Địa điểm mà mọi người hẹn nhau là một khách sạn giải trí. Vốn dĩ Hàn Lệ muốn cưỡi moto đi nhưng nghĩ lại còn có Vân Tri nên từ bỏ, trực tiếp gọi xe đến.
Trước quầy lễ tân, Hàn Lệ đưa thẻ hội viên, đăng ký xong, nắm Vân Tri vào thang máy, đi đến tầng 10.
Khách sạn giải trí này là cấp cao, nội thất trang trí lộng lẫy.
Thảm dưới chân mềm mại, một bên là cửa sổ, bên kia là tranh sơn dầu treo trên vách tường.
Lần đầu tiên Vân Tri đến chỗ này, ánh mắt cô không dám lộn xộn, theo sát Hàn lệ sợ mình lạc cậu.
Sau khi đến phòng, Hàn Lệ đẩy cửa ra, các thiếu niên đang đùa giỡn bên trong.
Thấy cậu tiến vào thì âm thanh dừng lại, ánh mắt bất ngờ.
“Lệ thiếu tới rồi!”
“Đã lâu không gặp Lệ ca.”
Một đám người ân cần chào hỏi.
Hàn Lệ hừ nhẹ, quay đầu nhìn vân Tri, “Vào đây.”
Mọi người lúc này mới chú ý còn có người phía sau.
Vân Tri dựa sát Hàn Lệ.
Cô nhỏ xinh, mảnh khảnh, tựa như hoa hồng mới nở, xinh đẹp e thẹn.
Trong phòng tổng cộng có 8, 9 người, đều là nam sinh, dáng vẻ không đứng đắn, tóc đủ màu sắc.
Sương khói lượn lờ, mọi tầm mắt đều nhìn cô.
Vân Tri bị người lạ nhìn đến khó chịu, hoàn toàn quên chào hỏi.
Hàn Lệ rút tay cô ra, trực tiếp quàng vai cô, đem người cô ở trong lòng ngực, đóng cửa phía sau lại.
“Nhìn cái gì, móc mắt giờ.”
Hàn Lệ nóng nảy cảnh cáo.
Một đám người lấy lại tinh thần, phát hiện quan hệ của hai người không bình thường nhưng cũng không dám trêu ghẹo.
Hàn Lệ đẩy Vân Tri ngồi xuống sô pha.
Cậu ngồi ở bên cạnh, che những tầm mắt nhìn lại cô.
Có Hàn Lệ bảo vệ, lá gan của Vân Tri cũng to hơn.
Cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện phòng này rất to, có một bàn bida, sân bóng rổ nhỏ, cửa sổ sát đất lớn, hiện giờ bức rèm đã được kéo lại nên ánh đèn rơi trên mặt đất, khắp nơi lay động.
“Gọi cậu là gì nhỉ?” Một đầu vàng khẽ hỏi.
Vân Tri thu hồi tầm mắt, lễ phép giới thiệu, “Mình tên Vân Tri.”
“Hàn? Cùng họ với Lệ ca à?”
Vân Tri ngập ngừng, đột nhiên không biết trả lời thế nào, ánh mắt tự nhiên nhìn qua Hàn Lệ.
Hàn Lệ cau mày, “Là người thân, có chỗ nào kỳ quái à?”
Đầu vàng cười mỉa, “Kỳ quái hay không thì người ta cũng chỉ hỏi vậy thôi mà.”
Ngược lại còn nói, “Người thân của cậu có thích uống rượu không?”
“Không uống.” Không chờ Vân Tri từ chối, Hàn Lệ đã nói, “Cho cô ấy uống sữa bò, nước chanh cũng được, kêu phục vụ đem đồ ăn ngọt lại đây, con gái thích ăn vặt lắm, nhưng mà không được có thịt, cô ấy không ăn thịt. Đúng rồi, có truyện tranh thì đem lên luôn, cô ấy không chơi những thứ như chúng ta.”
Giống như là đang bảo vệ con gái.
Đầu vàng trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng cầm lấy điện thoại gọi phục vụ.