Liễu thị đương nhiên biết tính khí của lão gia nhà mình, chắc chắn là tới tìm lỗi, nàng ta lại con gái không nghe lời.
“Linh Nhi con ngoan một chút, gặp cha con thì ngoan ngoãn nhận sai, ngày mai mẹ làm bánh chiên cho con ăn…” bánh chiên là món Thẩm Linh Đang muốn ăn rất lâu rồi, nhưng Liễu thị cứ sợ con gái ăn sẽ chướng bụng.
Thẩm Linh Đang cũng không cảm thấy dưới đầu gối có vàng, chỉ nói: “Hôm nay con muốn ăn bánh chiên.”
Liễu thị bẹo má của con gái, cuối cùng vẫn không bẹo mạnh tay, chỉ nói: “Trần ma ma, kêu nhà bếp làm bánh chiên, lão gia thích ăn cay, làm một cái cay. Cái không cay thì cho Linh Nhi.”
“Được!” Trần ma ma đáp lại, sau đó vội vàng tới nhà bếp.
Bọn họ tới nhà bếp lấy đồ ăn phải trả ngân lượng, nhưng hôm nay Thẩm Hưng tới, nhà bếp không dám làm khó, rượu thượng hạng thịt và rau củ ngon. Trước đây Thẩm Linh Đang đều cảm thấy cổ đại không bằng hiện đại, nhưng khi thật sự ăn một miếng thịt mới biết, cái này rất khó kiếm trong thiên hạ.
Cũng không biết đã tốn bao nhiêu sức lực mới kiên trì được tới khi Thẩm Hưng tới.
Thẩm Hưng khoảng 40 tuổi, ra dáng người trong quan trường, Liễu thị dẫn Thẩm Linh Đang tới chào hỏi hắn ta, sau đó mới được cho phép ngồi vào bàn ăn. Vừa ngồi vào bàn thì Thẩm Linh Đang không nhịn được nữa, trực tiếp kêu Trần ma ma lấy thịt cho mình ăn, Trần ma ma gắp nhanh, cái miệng nhỏ đỏ mọng của Thẩm Linh Đang ăn càng nhanh.
Nhìn trông rất đáng yêu.
Nhưng Thẩm Hưng động đũa vài lần, nhớ tới việc mấy ngày này bị người ta cười nhạo thì tức giận.
Liễu thị vội nhéo con gái, nhưng bị con gái lườm lại: “Đau…” Nhéo cô làm gì chứ?
“Nghiệp chướng!” Thẩm Hưng bỗng đập bàn, lại chỉ vào Liễu thị.
“Tiện nhân, xem ngươi dạy một cô nương dạy ra cái thứ không có lễ giáo gì đi!” Thẩm Hưng rất tức giận: “Ở trước mặt cha không có lễ giáo thì cũng thôi đi, còn giữa ban ngày ban mặt ra bên ngoài gây bại hoại gia phong.”
“Chuyện gϊếŧ người ngươi cũng dám làm!”
Hắn ta lại mắng Liễu thị: “Con dư tại mẹ! Ta thật sự không nên rước ngươi vào phủ!”
Liễu thị lập tức quỳ xuống đất: “Lão gia bớt giận, lão gia bớt giận!” Nàng ga lại kéo Thẩm Linh Đang quỳ xuống cùng với nàng ta, Thẩm Linh Đang liếc nhìn Thẩm Hưng, chỉ nói: “Ông tới trút giận cho hai nô tài đó hả?”
Sau đó Thẩm Linh Đang lại bật cười: “Quy tắc của Thẩm gia thật lớn, một chủ tử nhà ta không xử lý được nô tài hay sao?”
“Ông tức giận ta làm bại hoại gia phong, nếu ông có thể ra mặt cho ta, ta sẽ ra ngoài gây bại hoại gia phong sao?”
Thẩm Hưng lập tức trợn ngược mắt, nói: “Đây là thái độ khi ngươi nói chuyện với cha ngươi à?”
Thẩm Linh Đang còn chưa lên tiếng, Liễu thị vội vàng kéo tay áo của Thẩm Hưng, nhưng bị hắn ta lật tay tát một cái. Liễu thị yếu ớt, lực của Thẩm Hưng cũng không nhỏ, trực tiếp hất nàng ta ra đất, Thẩm Linh Đang cực kỳ tức giận, lật tay kéo khăn trải bàn, lập tức canh kệ rơi hết xuống đất, Thẩm Hưng cũng bị phỏng!
“Nghiệp chướng, ngươi làm cái gì?”
Liễu thị thấy hắn ta nổi giận thì bị dọa ôm chặt Thẩm Linh Đang vào trong lòng: “Linh Nhi còn nhỏ, lão gia đừng phạt con bé, ngài phạt ta đi…”
Thẩm Linh Đang chỉ cười lạnh nhìn hắn ta: “Ông có bản lĩnh tới tìm con của tiểu thϊếp gây sự, lại mặc kệ những ác nô bắt nạt chủ đó. Nếu ta và mẹ của ta thiếu một cọng lông nào, ta sẽ khiến những tin xấu này của Thẩm gia lan truyền rộng rãi!”
“Ngươi dám?!”
“Có giỏi thì ông gϊếŧ ta, nếu không ông xem ta có dám không?”
Khoảnh khắc đó Thẩm Hưng thật sự động sát tâm, nhưng khoảng thời gian này người đó vẫn cứ ở đây… Sau khi suy đi nghĩ lại, hắn ta hất mạnh tay áo: “Nghiệp chướng!”