Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cưng An An Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở về nhà họ Hứa, Hứa Như An phát hiện ra trợ lý Bạch đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, vừa nhìn thấy Hứa Như An, anh ta lập tức đứng dậy.

"Cậu chủ nhỏ, cậu đã về rồi, tổng giám đốc rất lo lắng cho cậu, anh ấy vừa lên lầu thay quần áo, lát nữa sẽ xuống."

Trợ lý Bạch là do anh cả đưa về sao? Hứa Như An mỉm cười chào hỏi anh ta.

"Nhóc con về rồi à? Em có bị thương không?"

Hứa Ngự Phong đi từ trên xuống, việc đầu tiên là ôm lấy Hứa Như An, cẩn thận kiểm tra từng tấc da thịt của cậu, xác định không có vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm.

"Xin lỗi nhé, nhóc con, hôm nay anh cả có việc bên ngoài không thể đến trường mầm non đón em được."

Hứa Như An vòng tay ôm cổ hắn, hôn lên má hắn một cái: "Anh cả không cần phải xin lỗi, em biết anh cả thương em nhất mà."

Hứa Như An làm một tràng như vậy, vốn tưởng rằng mình sẽ cảm thấy buồn nôn muốn ói, không ngờ không những không có mà còn có cảm giác đương nhiên phải thế, xem ra cậu đã hoàn toàn nhập vai rồi.

"Á! Cục bột nhỏ em thiên vị! Anh sáu đây là người đầu tiên chạy đến trường mầm non cứu em, chẳng lẽ anh không đáng được hôn hơn sao?"

"Không đúng, rõ ràng là anh đến trước, nhóc con tại sao anh không phải là người đầu tiên được em hôn."

Hai người đều tranh nhau ôm Hứa Như An, còn dí mặt vào trước mặt Hứa Như An, muốn Hứa Như An hôn họ một cái.

Nhìn hai người anh tranh giành tình cảm của mình, Hứa Như An dở khóc dở cười, vì muốn công bằng, Hứa Như An đành phải dùng cả hai tay, đều hôn mỗi người một cái.

Sau khi hôn xong, Hứa Trạch Thụy còn gửi tin nhắn vào nhóm chat gia đình, khoe khoang việc mình được Hứa Như An hôn, vênh váo ra mặt.

"Tổng giám đốc, nếu không có việc gì nữa, tôi xin phép đi trước."

Thực ra Bạch Hạo Thần đã muốn rời đi từ sớm, chỉ là tổng giám đốc và cậu chủ nhỏ cứ quấn quýt lấy nhau, anh ta không muốn làm mất hứng của họ.

"Ừm, hôm nay cậu vất vả rồi, về nghỉ ngơi cho khỏe, mai gặp lại ở công ty."

Hứa Như An phát hiện ra Bạch Hạo Thần vì câu nói này của anh cả mà đỏ hết cả mặt, quả nhiên anh ta đã bắt đầu thích anh cả rồi.

[Haiz, phải làm sao bây giờ, hiện tại mình chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, không thể nói thẳng với anh cả rằng trợ lý Bạch thích anh ấy được.]

[Còn phiền phức hơn là thân phận gián điệp của trợ lý Bạch thì phải làm sao? Nếu anh cả biết được người mình tin tưởng nhất lại là người phản bội công ty, không biết có hận thấu xương trợ lý Bạch hay không.]

[Thôi, bây giờ đừng nên nghĩ nhiều nữa, cứ từng bước một vậy.]

"Anh trợ lý Bạch, có phải anh nóng lắm không, sao mặt anh đỏ thế?"

"Hả? Không có... Cậu chủ nhỏ nhìn nhầm rồi, tôi về trước đây."

Bạch Hạo Thần xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu bước nhanh rời đi.

[Haiz, tạo nghiệp mà, sức hút của anh cả lớn vậy ư? Trợ lý Bạch đã không chịu nổi rồi sao?]

Hứa Ngự Phong nhìn bóng lưng rời đi của Bạch Hạo Thần, ánh mắt đầy ẩn ý, còn những người khác có mặt ở đó sau khi nghe được tiếng lòng của Hứa Như An, đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Hứa Ngự Phong.

Mỗi người một tâm trạng, trong phòng khách đột nhiên im lặng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh này.

"Tô Lãnh Yên? Sao giờ này em lại gọi điện cho anh vậy?"

"Hả? Có việc muốn anh giúp? Em họ của em?"

"Đúng là anh có ý định tìm một trợ lý, nhưng sao em biết chuyện này?"

"Hay là thế này đi, ngày mai hai người đến căn cứ liên minh của anh, chúng ta nói chuyện cụ thể hơn."

Cúp điện thoại, Hứa Trạch Thụy nhìn chằm chằm vào điện thoại, trầm ngâm suy nghĩ.

"Sao vậy em sáu, nhìn dáng vẻ của em có vẻ phiền não."

[Tô Lãnh Yên tìm anh sáu? Còn nhắc đến trợ lý? Chẳng lẽ là chuyện kia sao?]

"Khụ khụ, là... không biết từ đâu Tô Lãnh Yên nghe được tin em muốn tìm trợ lý, sau đó nói rằng cô ấy có một người em họ, đang tìm việc, người rất tốt, cô ấy hy vọng em có thể cho em họ cô ấy một cơ hội."

[Quả nhiên, cốt truyện chính sắp đến rồi! Không được, em họ này của Tô Lãnh Yên không thể làm trợ lý cho anh sáu được! Tên đó là một kẻ hám tiền!]

[Nhưng mà anh sáu là một chó liếʍ Tô Lãnh Yên, trong mắt chỉ có mỗi cô ấy, nếu mình bảo anh ấy đừng để ý đến Tô Lãnh Yên nữa, anh ấy sẽ không giận mình chứ?]

[Trời đất ơi, tại sao anh sáu của mình lại là kiểu người não toàn yêu với đương như vậy chứ! Tô Lãnh Yên là nữ chính, nam chính mới là người định mệnh của cô ấy! Một chó liếʍ như anh sáu sẽ không có kết quả tốt đẹp gì với cô ấy đâu!]

"Cục bột nhỏ, sao em lại đáng yêu thế này, anh sáu thích em lắm đấy."
« Chương TrướcChương Tiếp »