Hứa Mặc Trần cúp điện thoại xong, bế Hứa Như An ngồi sang một bên: "Người phụ trách trung tâm thương mại mười phút nữa sẽ đến, ông ta nói sẽ liên lạc với ông chủ của các người, chúng tôi sẽ ngồi đây chờ vậy."
Diêu Lệ vẫn không tin, cô ta cảm thấy Hứa Mặc Trần chỉ đang nói nhảm, mười phút nữa chắc chắn anh ấy sẽ kiếm cớ chuồn mất.
Cho nên Diêu Lệ rất bình tĩnh ngồi chơi điện thoại tiếp.
Mười lăm phút trôi qua, vẫn không thấy ai bước vào.
Diêu Lệ lấy dáng vẻ của người chiến thắng cười khẩy nói: "Tôi đã nói là anh đến đây để quậy phá mà! Tôi thấy hai người các anh mau đi đi, đừng ở đây làm trò cười cho thiên hạ nữa."
Vừa dứt lời, một người đàn ông thở hổn hển chạy vào cửa hàng.
"Xin lỗi! Vì phải liên lạc với chủ cửa hàng nên tôi đến muộn một chút."
Người đến chính là Trần Văn Bân, người phụ trách của trung tâm thương mại, thực ra trung tâm thương mại này vốn dĩ thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Hứa thị.
Hôm nay, cậu tư nhà họ Hứa gọi điện thoại đến nói muốn bao trọn trung tâm thương mại, Trần Văn Bân không nói hai lời lập tức đồng ý.
Mười lăm phút trước, cậu tư lại gọi điện thoại đến nói muốn mua một cửa hàng nhạc cụ trong trung tâm thương mại, nhưng nhân viên bán hàng ở đó có thái độ rất tệ, không chịu cho biết thông tin liên lạc của ông chủ cửa hàng, vì vậy hy vọng ông ta, với tư cách là người phụ trách trung tâm thương mại, có thể xử lý việc này.
Trần Văn Bân đương nhiên không dám từ chối, dù sao nếu chọc giận cậu chủ nhà họ Hứa, thu hồi lại trung tâm thương mại thì chức người phụ trách của ông ta cũng đến đây là kết thúc.
Cho nên vừa cúp điện thoại, ông ta lập tức tìm số liên lạc của ông chủ cửa hàng nhạc cụ đó, yêu cầu ông ta nhanh chóng đến trung tâm thương mại một chuyến.
Còn về nhân viên bán hàng có thái độ không tốt mà cậu Tư nhà họ Hứa nhắc đến, Trần Văn Bân rất tức giận.
"Cô làm ăn kiểu gì vậy, dám gây sự với cậu Hứa."
Trần Văn Bân, người phụ trách của trung tâm thương mại này, Diêu Lệ cũng quen biết, trước đây ông ta đã từng đến gặp ông chủ của cô ta để bàn chuyện làm ăn.
Nhưng cô ta không ngờ, vị khách này thực sự có thể gọi Trần Văn Bân đến đây.
"Cậu Hứa?"
"Đúng vậy, cậu ấy là cậu tư nhà họ Hứa, hôm nay trung tâm thương mại được cậu ấy bao trọn, cậu bé trong tay cậu ấy là em trai cậu ấy, cũng chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Hứa."
Nghe Trần Văn Bân nói xong, đầu óc Diêu Lệ ong ong, trong phút chốc sợ hãi đến mức quên cả thở, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Cậu bé đó... là cậu chủ nhỏ... của nhà họ Hứa?"
Nhìn thấy phản ứng của Diêu Lệ, Hứa Như An cảm thấy rất thú vị: "Chị ơi, chị xem, em không nói dối chị mà."
Diêu Lệ tê liệt ngã quỵ xuống đất, mặt mày trắng bệch, không nói nên lời.
Mười mấy phút sau, ông chủ cửa hàng mới đến muộn.
Biết được nhân viên bán hàng trong cửa hàng của mình đã đắc tội với hai cậu chủ nhà họ Hứa, lại biết được cậu tư nhà họ Hứa có ý định mua cửa hàng của mình, trong lòng ông ta có hơi phức tạp.
Cửa hàng này là tâm huyết mà ông ta đã dày công gây dựng bao nhiêu năm, rất nhiều nhạc cụ trong đó đều là hàng cao cấp mà ông ta phải vất vả lắm mới có được, cho nên nếu cứ thế mà giao cửa hàng cho người khác, ông ta thật sự không nỡ.
Hứa Như An cũng nhìn ra sự khó xử và không nỡ của ông chủ, mà cậu cũng không phải là loại người ngang ngược vô lý, cho nên cậu đề nghị với Hứa Mặc Trần là cậu chỉ muốn cây đàn ukulele đó thôi, còn cửa hàng có hay không cũng không sao.
Thế là cuối cùng ông chủ đành “nhịn đau cắt thịt”, tặng cây đàn ukulele đó cho Hứa Như An, coi như là lời xin lỗi vì nhân viên của mình đã xúc phạm đến bọn họ, còn Diêu Lệ thì cũng bị sa thải ngay tại chỗ.
Hứa Như An và Hứa Mặc Trần cuối cùng cũng thắng lợi trở về, hơn nữa Hứa Như An còn nhận được một cửa hàng quần áo trẻ em làm quà ra gặp mặt từ Hứa Mặc Trần.
Về đến nhà, Hứa Mặc Trần vừa kể chuyện này, mấy người anh trai khác đang ở nhà cũng không chịu kém cạnh, đều chuẩn bị quà ra mắt cho Hứa Như An.
Anh cả Hứa Ngự Phong trực tiếp tặng cho Hứa Như An một công viên giải trí thuộc tập đoàn Hứa thị, tên chủ sở hữu cũng được đổi thành tên của Hứa Như An.
Anh hai Hứa Tinh Nghị tuy là bác sĩ, nhưng trong tay cũng có rất nhiều khoản đầu tư, anh ấy suy nghĩ một chút, cũng tặng cho Hứa Như An một tiệm bánh ngọt mà anh ấy đã đầu tư.
Còn anh ba Hứa Hãn Văn thì còn trực tiếp hơn, đưa thẳng cho Hứa Như An một tấm thẻ đen, đó là thẻ phụ của thẻ tín dụng của anh ta, hạn mức không giới hạn, anh ta nói với Hứa Như An muốn mua gì thì cứ mua, trực tiếp quẹt thẻ của anh ta là được.
Anh sáu Hứa Trạch Thuỵ cũng đưa cho Hứa Như An một trong những câu lạc bộ của mình.