Chương 18

Nhưng mà cây đàn ukulele này được đặt trên một cái kệ cao, với chiều cao hiện tại của cậu thì không thể với tới, cho nên cậu chỉ có thể nhờ nhân viên bán hàng trong tiệm lấy xuống giúp.

Cũng không biết có phải là ảo giác của cậu hay không, cậu luôn cảm thấy người nhân viên bán hàng trước mặt này hình như có chút tức giận, nhưng mà cậu cũng đâu có làm gì khiến cô ta tức giận đâu.

Diêu Lệ liếc nhìn hướng ngón tay Hứa Như An chỉ, cây đàn ukulele đó là do hôm nay cô ta cố ý lấy ra, chính là để giới thiệu cho vị khách quen vốn nói là hôm nay sẽ đến.

Cây đàn ukulele này là tác phẩm của một nghệ nhân nổi tiếng, được làm thủ công hoàn toàn, chất liệu sử dụng đều là loại tốt nhất, hơn nữa hiện tại trên toàn quốc chỉ có năm cây, tiệm của bọn họ cũng là nhờ ông chủ tự mình nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới có thể lấy được một cây trong số đó, cho nên giá cả hoàn toàn không hề rẻ.

Diêu Lệ dự định dù thế nào cũng phải bán được cây đàn ukulele này, như vậy thì doanh số tháng này của cô ta coi như ổn thỏa.

"Bạn nhỏ, nơi này không phải là nơi để em tùy tiện vào chơi đâu, em mau ra ngoài tìm ba mẹ em đi."

Diêu Lệ kiên nhẫn dỗ dành Hứa Như An, muốn đuổi cậu ra ngoài.

Lúc này Hứa Như An mới nghĩ đến, có lẽ người bán hàng này tưởng cậu vào đây quậy phá.

Hứa Như An nhìn ra ngoài, không thấy bóng dáng của Hứa Mặc Trần, chắc là anh ấy đã đi sang chỗ khác để nghe điện thoại rồi.

"Chị ơi, chị có thể cho em xem cây đàn ukulele này trước được không? Em đảm bảo em sẽ rất cẩn thận, sẽ không làm hỏng nó đâu, với lại em không phải đi một mình đâu, anh trai em cũng đến đây, chỉ là anh ấy vừa ra ngoài nghe điện thoại thôi."

Diêu Lệ bán tín bán nghi nhìn Hứa Như An, cậu bé này trông trắng trẻo sạch sẽ, thật sự rất đáng yêu, quần áo trên người mặc dù nhìn rất tinh xảo, nhưng chắc là không phải hàng hiệu gì, cây đàn ukulele này có giá gần một trăm năm mươi nghìn cơ mà, nhìn thế nào cũng không phải là thứ mà đứa trẻ này có thể mua được.

"Bạn nhỏ, cây đàn ukulele này đã có người đặt rồi, giá rất đắt, nếu em thích đàn ukulele, chị có thể lấy cây khác trong tiệm cho em xem."

Trong tiệm quả thật có một cây đàn ukulele khác, giá khoảng năm nghìn, tuy hôm nay không có đơn hàng lớn, nhưng có một đơn hàng nhỏ cũng không tệ.

Nghe nói đã có người đặt rồi, Hứa Như An có chút thất vọng: "Vậy trong tiệm của chị chỉ có một cây như thế này thôi sao?"

"Đương nhiên rồi, đây chính là tác phẩm của bậc thầy, trên toàn quốc chỉ có năm cây thôi."

"Vậy chị có biết ở đâu còn bán nữa không?"

"Chị chỉ là một nhân viên bán hàng nhỏ bé thôi, làm sao chị biết được, ngay cả cây đàn trong tiệm của chị cũng là do ông chủ phải nhờ vả rất nhiều mối quan hệ mới có thể lấy được đấy."

Thật đáng tiếc, Hứa Như An vốn còn đang nghĩ đến việc hỏi thăm xem ở đâu còn bán, sau đó xem thử mấy người anh trai nhà họ Hứa có thể giúp cậu mua về được hay không.

"Vậy chị ơi, chị có thể lấy nó xuống cho em xem qua một chút được không?"

"Đã nói rồi, cây đàn đó đã có người đặt rồi, lấy cho em xem thì em cũng không mua được, chị rất bận, không rảnh để lấy lên lấy xuống cho em đâu, phiền phức quá."

Tuy rằng bình thường quản lý luôn nhắc nhở và dặn dò bọn họ, khách hàng là thượng đế, bọn họ làm dịch vụ bán hàng thì dù gặp phải khách hàng như thế nào, cũng không được phân biệt đối xử, phải lịch sự.

Thế nhưng Diêu Lệ lại không nghĩ như vậy, cô ta cho rằng người có tiền mới là ông cố nội, người không có tiền tiêu xài thì đúng là đang lãng phí thời gian của cô ta.

Huống hồ hiện tại quản lý lại không có ở đây, cô ta mới không có thời gian để tiếp đón đứa nhóc con này.

"Bạn nhỏ, em đi đi, đừng có bướng bỉnh như vậy, ba mẹ em kiếm tiền không dễ dàng đâu, cây đàn ukulele này không phải là thứ mà ba mẹ em có thể mua nổi đâu."

Hứa Như An có thể cảm nhận rõ ràng sự thiếu kiên nhẫn và khinh thường của Diêu Lệ: "Chị ơi, sao chị biết là nhà em không mua nổi?"

"Ôi chao, nhóc con, nghe lời em nói có nghĩa là ba mẹ em mua nổi sao? Cây đàn ukulele này có giá gần một trăm năm mươi nghìn đấy, cho dù ba mẹ em có chút tiền tiết kiệm, cũng không thể để em tiêu xài hoang phí như vậy được, hơn nữa trẻ con thì tốt nhất là không nên nói dối."