Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cưng An An Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ôi chao, cục bột nhỏ này người thì nhỏ xíu, tính tình ngược lại rất lớn.

"Nhóc con gấp gáp như vậy à? Đói bụng bao lâu rồi, người không biết còn tưởng nhà họ Hứa chúng ta ngược đãi em đấy."

"Em tư, đừng nói bậy, nhóc con bị suy dinh dưỡng, uống nhiều sữa một chút bồi bổ cơ thể cũng tốt."

"Suy dinh dưỡng? Sao lại thế này? Không phải nhà họ Hứa chúng ta thật sự ngược đãi nó đấy chứ?"

"Nói bậy bạ gì đó! Trước khi nhóc con đến nhà họ Hứa chúng ta cũng đã bị suy dinh dưỡng rồi, phỏng chừng là do ba mẹ trước đây ngược đãi nó."

Hứa Mặc Trần chú ý tới lúc anh ba nói lời này, mơ hồ có chút tức giận.

Hứa Như An ba hai ngụm đã uống hết sạch sữa, còn chưa đã thèm liếʍ liếʍ khóe miệng.

"Cậu tư, cậu đưa cậu chủ nhỏ cho tôi đi, đến giờ bôi thuốc cho cậu chủ nhỏ rồi."

"Bôi thuốc? Sao lại thế này? Nhóc con còn bị thương hả?"

Nói đến chuyện này, dì Lâm liền đau lòng, dì ấy vừa bôi thuốc cho Hứa Như An vừa kể cho Hứa Mặc Trần nghe chuyện cô cả nhà họ Phạm bắt nạt Hứa Như An.

"Còn có chuyện này nữa, anh ba, nhà họ Phạm kia muốn tìm chết sao!"

"Bên đó anh đã cho người xử lý rồi, nhà họ Hứa chúng ta luôn luôn bảo vệ người nhà, làm sao có thể để bọn họ tùy ý làm càn như vậy được."

"Vậy thì tốt, dù sao hiện tại công việc trên tay em đều đã tạm dừng, mấy ngày nay để nhóc con đi theo em đi, em dẫn nó đi chơi cho đã."

"Được, phòng của nhóc con hôm nay chắc là có thể dọn xong rồi, em có thể dẫn nó đi mua một ít đồ."

Thế là, Hứa Như An ăn uống no nê liền được Hứa Mặc Trần bế ra khỏi cửa.

Nhà họ Hứa quả nhiên là nhà giàu số một, ra tay thật sự hào phóng, chỉ là mua thêm một ít đồ dùng hàng ngày cho Hứa Như An mà thôi, Hứa Mặc Trần đã phất tay một cái, trực tiếp bao trọn cả tòa nhà bách hóa.

"Nhóc con, muốn gì cứ việc chọn, hôm nay anh tư của em đây bao hết."

Hứa Như An không thể không bội phục khí phách của anh ấy, nếu không phải biết mình là em trai của anh ấy, Hứa Như An thật sự có cảm giác mình bị người ta bao nuôi.

Hứa Như An cũng không mua sắm một cách mù quáng, cho đến hiện tại những thứ cậu chọn đều là đồ dùng cần thiết, còn có mấy thứ là đồ vật cậu cảm thấy khá thú vị.

Rõ ràng cậu cảm thấy đã chọn gần đủ rồi, nhưng mà Hứa Mặc Trần lại chê cậu chọn quá ít.

Hứa Mặc Trần còn tưởng là trung tâm thương mại này không có thứ gì Hứa Như An thích, mặc cho Hứa Như An giải thích thế nào, anh ấy cũng không nghe, cuối cùng Hứa Như An cũng chỉ có thể mặc kệ anh ấy sắp xếp.

Thế là hai người lại đổi sang một trung tâm thương mại khác tiếp tục đi dạo, đương nhiên vẫn là bao trọn.

Lần này Hứa Như An còn chọn không ít sách và đồ điện tử, lúc đi ngang qua một cửa hàng chuyên bán nhạc cụ, Hứa Như An nhìn trúng một cây đàn ukulele có kiểu dáng tinh xảo.

"Nhóc con, em vào xem trước đi, anh tư nghe điện thoại một lát, lát nữa sẽ vào tìm em."

Cuộc gọi nhỡ của người quản lý nhiều đến hơn hai mươi cuộc, nếu không phải có chuyện gấp, anh ấy không thể nào gọi nhiều điện thoại đến như vậy, cho nên Hứa Mặc Trần quyết định vẫn là gọi lại cho người quản lý một cú điện thoại.

Dù sao trung tâm thương mại cũng đã bị anh ấy bao trọn rồi, nhóc con ở bên trong sẽ không có chuyện gì đâu.

Chỉ là không ngờ vẫn sẽ có chuyện ngoài ý muốn, bởi vì lúc Hứa Như An một mình bước vào trong tiệm, một nhân viên bán hàng ở bên trong nhìn thấy người bước vào vậy mà lại là một đứa trẻ con, sắc mặt lập tức sa sầm xuống, vẻ mặt chán ghét.

Nhân viên bán hàng tên là Diêu Lệ, doanh số tháng này của cô ta rất kém, mấy đơn hàng vốn đã thương lượng xong xuôi cũng không biết là xảy ra vấn đề gì, tiền đặt cọc cũng đã đưa rồi, cuối cùng vậy mà đều hủy hết, không thể hoàn thành giao dịch cuối cùng.

Hôm nay vốn dĩ có một vị khách quen, nói là muốn chọn mua một cây đàn ukulele cho con trai mình, nhưng lại đột xuất có việc, nói là dời lịch hẹn.

Hơn nữa hôm nay cũng không biết là thế nào, trung tâm thương mại vắng tanh, một vị khách cũng không có, điều này khiến tâm trạng của Diêu Lệ càng thêm bực bội.

Vất vả lắm mới có một vị khách bước vào, vậy mà lại là một đứa nhóc con.

Diêu Lệ không muốn để ý đến đứa nhóc đó, cho nên cứ coi như không nhìn thấy cậu, tiếp tục ngồi ở quầy thu ngân chơi điện thoại.

"Xin chào, có thể phiền chị lấy cây đàn ukulele kia cho em xem thử được không?"

Hứa Như An trước khi xuyên sách đến đây đã từng học đàn ukulele một khoảng thời gian, cậu rất thích âm thanh phát ra từ cây đàn ukulele.

Cây đàn ukulele trong tiệm này vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, cho nên cậu muốn xem kỹ một chút, nếu thích hợp, cậu sẽ bảo Hứa Mặc Trần mua cho.
« Chương TrướcChương Tiếp »