Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cưng An An Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cậu em trai này của anh ấy từ nhỏ đã nghịch ngợm không yên phận, hơn nữa mỗi lần đối với mọi việc đều là hứng thú nhất thời, lúc nhỏ nhất thời nổi hứng muốn nuôi vài con vật nhỏ, sau đó không được mấy ngày lại cảm thấy phiền phức.

Cho nên không có việc gì kiên trì đến cùng, bây giờ lớn rồi, vậy mà lại muốn nuôi con nít, nhìn thế nào cũng thấy không đáng tin cậy.

Nhìn ảnh chụp đứa nhỏ mà em trai anh ấy đăng trong nhóm chat, trông cũng khá đáng yêu, đã được nhà họ Hứa nhận nuôi rồi, bản thân là anh trai cũng nên đi gặp mặt một lần.

Trên mạng, các hashtag #Bệnh ngôi sao #Hủy hợp đồng #Gặp mặt riêng tư #Đánh người thô bạo# đều nằm chễm chệ trên bảng hot search.

Nhưng Hứa Mặc Trần không quan tâm đến những điều này.

Trở về nhà, Hứa Mặc Trần chỉ thấy người anh ba của mình, cục bột nhỏ đang ngủ trưa.

"Chuyện trên báo rốt cuộc là như thế nào? Cần anh giúp đỡ không?"

"Không cần phiền phức, ekip của em có thể xử lý tốt, nhưng mà bên kia muốn kiện em vi phạm hợp đồng, mà đúng là em đã vi phạm hợp đồng."

"Chuyện nhỏ, sẽ không có luật sư nào dám kiện tụng với anh đâu."

Nghe vậy, Hứa Mặc Trần mỉm cười, hiểu ý.

"Vậy cục bột nhỏ có ngoan không?"

"Khá thú vị, nhìn thời gian chắc cũng sắp tỉnh rồi, em muốn vào phòng bế nó xuống không? Dì Lâm nói đợi nó tỉnh ngủ, cho nó uống chút sữa lót dạ."

Không ngờ anh ba vậy mà lại dùng từ thú vị để hình dung một đứa nhỏ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của anh ấy, hôm nay dường như là cố ý ở nhà chăm sóc đứa nhỏ.

"Được, để em đi xem thử cục bột nhỏ thú vị này."

"Ừm, ở trong phòng anh."

Hửm? Anh ba vậy mà lại để đứa nhỏ ngủ trong phòng của mình?

Lúc Hứa Mặc Trần mở cửa phòng, Hứa Như An vừa mới tỉnh ngủ.

Cậu mơ màng mở mắt ra, nghe thấy tiếng mở cửa, tưởng là Hứa Hãn Văn đi vào.

"Anh ba... Em hơi đói bụng."

Hứa Như An dụi dụi mắt, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, còn hơi mơ màng, giọng nói ngây thơ non nớt, nghe như đang làm nũng vậy.

Hứa Mặc Trần bế Hứa Như An lên, đây chính là cảm giác khi ôm một đứa trẻ trong tay sao? Mềm mại ấm áp, còn có thể ngửi thấy một mùi sữa thơm ngọt ngào.

"Hở?"

Hứa Như An nhìn thấy một gương mặt xa lạ, nhất thời chưa kịp phản ứng.

"Cục bột nhỏ, tỉnh rồi à? Anh không phải anh ba em, anh là anh tư của em, anh tên là Hứa Mặc Trần."

Vẻ mặt ngơ ngác của Hứa Như An khiến Hứa Mặc Trần bật cười, bế cậu xuống lầu, nói với dì Lâm một tiếng, dì Lâm liền đi pha sữa.

[Chim công lòe loẹt vậy mà là anh tư của mình?]

Hả? Tiếng gì vậy?

Hứa Mặc Trần nhìn xung quanh, phát hiện không có ai đang nói chuyện.

Chim công lòe loẹt? Hình dung này thật đúng là chính xác, Hứa Hãn Văn nhìn mái tóc sáng chói của Hứa Mặc Trần, vẫn có chút ghét bỏ.

[Quả nhiên là ảnh đế đỉnh lưu chim công lòe loẹt, màu tóc này thật sự không dám khen tặng.]

Hứa Mặc Trần kỳ quái nhìn Hứa Như An, là cục bột nhỏ đang nói chuyện sao? Nhưng mà cậu không hề mở miệng, cũng không hề phát ra tiếng động mà!

Hứa Mặc Trần là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng mà sự kỳ quái hiện tại khiến anh ấy căng thẳng.

[Anh tư chim công lòe loẹt này sao cứ nhìn chằm chằm mình ngẩn người vậy? Vẻ mặt ngốc nghếch, cũng không có tình tiết nào nói đầu óc anh ấy có vấn đề mà?]

"Em tư, em làm gì vậy? Còn không mau bế nhóc con lại đây, dì Lâm đã hâm sữa bò xong rồi."

"Ồ."

Tuy rằng rất kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh ấy đã hoàn hồn.

"Anh ba, anh không cảm thấy cục bột nhỏ này hơi kỳ lạ sao?"

"Kỳ lạ? Ý gì?"

Chẳng lẽ không kỳ lạ sao? Anh ấy vậy mà có thể nghe được tiếng lòng của cục bột nhỏ, chuyện này rất kỳ quái được không!

Không đúng, nhìn vẻ mặt của anh ba, dường như không có gì bất thường, vậy có phải là chỉ có một mình mình có thể nghe được tiếng lòng của cục bột nhỏ hay không.

[Người này bị sao vậy? Sao cứ dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn chằm chằm mình vậy?]

"Khụ khụ khụ, nhóc con em đói bụng rồi à?"

[Chứ gì nữa!]

Hứa Như An gật gật đầu, quay đầu nhìn sữa trên tay dì Lâm.

"Được, để anh đút cho em nhé."

Nhận lấy bình sữa từ tay dì Lâm, Hứa Mặc Trần chuẩn bị đút cho Hứa Như An, nhưng rõ ràng Hứa Như An không muốn người khác đút cho mình.

Chỉ thấy cậu bé hai tay mũm mĩm chộp lấy, trực tiếp giật lấy bình sữa, sau đó ngậm chặt núʍ ѵú vào miệng, động tác dứt khoát lưu loát, vô cùng thành thạo.

[Đưa đây cho em, chậm chạp như vậy, làm lỡ việc lớn của em.]

Đúng vậy, lấp đầy bụng chính là việc lớn trong miệng Hứa Như An.

Ban đầu Hứa Như An đối với việc mình lớn như vậy rồi mà còn phải uống sữa có chút ngại ngùng, nhưng mà vừa nghĩ đến thân thể nhỏ bé ba tuổi của mình, cậu liền thỏa hiệp.

Trời đất to lớn cũng không lớn bằng việc ăn cơm! Tóm lại chính là không thể để bản thân chịu thiệt thòi.
« Chương TrướcChương Tiếp »