"Cô Phạm, cô đang mắng ai là đứa con hoang hả? Tôi đã nói cô đừng bao giờ xuất hiện ở công ty rồi mà, nhất là văn phòng của tôi!"
Hứa Ngự Phong vừa kết thúc cuộc họp, vừa bước vào văn phòng đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Phạm Tĩnh Như.
Nhìn thấy cục bột nhỏ đang rúc trong lòng trợ lý Bạch khóc nức nở, sắc mặt hắn âm trầm hỏi: "Chuyện gì vậy? Tại sao nó lại khóc!"
"Tổng giám đốc, xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm, tôi vừa vào đã thấy cậu chủ nhỏ ngã trên đất."
Hứa Như An ôm đầu, vừa khóc vừa nói: "Đau... đầu đau..."
Vừa nói xong, Hứa Như An cảm thấy buồn nôn, bắt đầu nôn ọe.
Điều này khiến trợ lý Bạch và Hứa Ngự Phong giật nảy mình.
Hứa Ngự Phong vội vàng bế Hứa Như An từ tay trợ lý Bạch, nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu, ánh mắt sắc bén của hắn nhanh chóng phát hiện ra vết đỏ trên cánh tay của Hứa Như An, lập tức nổi giận.
Hắn chỉ vào vết đỏ trên cánh tay của Hứa Như An, lớn tiếng hỏi: "Đây là chuyện gì vậy! Tại sao tay nó lại thành ra như thế này?"
Nhìn theo hướng Hứa Ngự Phong chỉ, trợ lý Bạch cũng chú ý đến những vết đỏ đó, trong lòng anh ta cũng giật mình, quay đầu nhìn về phía Phạm Tĩnh Như.
Phạm Tĩnh Như chột dạ quay mặt đi: "Nhìn cái gì! Em cũng đâu cố ý, em đâu có dùng sức, ai bảo nó xem thường liếc em!"
"Cô Phạm Tĩnh Như, trẻ con da mỏng thịt mềm, cô là người lớn mà chẳng lẽ những điều bình thường này mà cũng không hiểu chút nào sao?"
Trợ lý Bạch thật sự bó tay với cô chiêu này, trút giận lên một đứa trẻ, cô ta rốt cuộc là nghĩ như thế nào vậy.
"Trợ lý Bạch, tôi phải đưa nhóc con đến bệnh viện một chuyến, công việc sau đó đều dời lại cho tôi, ngoài ra nói chuyện này cho Lão Phạm biết, bảo ông ta dạy dỗ lại con gái mình cho tốt, nếu ông ta không biết dạy con gái, nhà họ Hứa chúng tôi không ngại giúp ông ta một phen."
"Vâng, tổng giám đốc."
"Anh Ngự Phong, anh quay lại đây cho em! Anh có ý gì! Chỉ vì đứa con hoang này mà anh đối xử với em như vậy?"
"Ai nói với cô nó là con hoang! Cô Phạm, cô tốt nhất nên cầu nguyện cho nó không sao, nếu không cô cứ chờ đón cơn phẫn nộ của nhà họ Hứa chúng tôi đi!"
Hứa Ngự Phong nói xong thì không thèm nhìn Phạm Tĩnh Như một cái, ôm Hứa Như An rời khỏi công ty.
Trên xe, hắn gọi điện thoại cho em thứ hai của mình.
"Em hai, bây giờ em đang ở bệnh viện à? Cục bột nhỏ xảy ra chút chuyện, bây giờ anh đang đưa nó đến chỗ em, em chuẩn bị một chút."
"Cái gì? Xảy ra chuyện gì?"
"Gặp mặt rồi nói, anh còn khoảng hai mươi phút nữa là đến."
Cúp điện thoại, Hứa Ngự Phong đưa tay vỗ nhẹ lên người Hứa Như An, lúc này cậu đang yên lặng nằm gọn trong lòng hắn, tuy đã nín khóc nhưng hàng lông mày nhíu chặt đã nói cho hắn biết, nhóc con vẫn còn khó chịu.
"Ngoan, nhịn một chút, chút nữa là chúng ta gặp được anh hai em rồi, đến lúc đó bảo anh hai xem cho em."
Ngay cả bản thân Hứa Ngự Phong cũng không biết, hiện tại dáng vẻ của hắn, dịu dàng đến mức có thể tan chảy thành nước.
Hứa Ngự Phong suy nghĩ một chút, cũng gửi tin nhắn em sáu, dù sao cũng là em sáu mang cục bột nhỏ đến nhờ hắn chăm sóc, bây giờ cục bột nhỏ thành ra thế này, hắn cũng có hơi áy náy.
Bên kia, Hứa Trạch Thuỵ đang cùng các thành viên thảo luận công việc, thấy anh cả gửi tin nhắn cho mình thì lập tức mở ra xem, vừa nhìn đã khiến anh ta nhảy dựng lên khỏi ghế.
Hành động này của anh ta khiến mấy thành viên bên cạnh sợ hết hồn, tưởng anh ta xảy ra chuyện gì.
"Sao vậy? Lão đại."
"Mẹ kiếp! Có chuyện gì đợi tôi quay lại rồi nói, tôi phải đến bệnh viện một chuyến, cục bột nhỏ xảy ra chuyện rồi!"
Nói xong không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của các thành viên mà chạy thẳng ra ngoài.
"Không phải chứ, lão đại vừa nói gì vậy? Cục bột nhỏ là cái quỷ gì?"
"Không biết, chưa bao giờ thấy lão đại hoảng hốt như hôm nay, có lẽ thật sự xảy ra chuyện lớn rồi..."
Đợi đến khi Hứa Như An được đưa đến bệnh viện, sau khi nghe anh cả kể lại sự việc, Hứa Tinh Nghị lập tức sắp xếp cho Hứa Như An kiểm tra toàn diện.
"Kết quả kiểm tra đã có, trên đầu bị sưng một cục, có hơi tụ máu, hiện tại nó bị buồn nôn muốn nôn, có lẽ là bị chấn động não nhẹ, ngoài ra trên hai cánh tay cũng có một số vết bầm tím, nhìn chung không quá nghiêm trọng, có điều trước đó cục bột nhỏ đã hơi bị suy dinh dưỡng, trên người còn có vết thương, thể chất không tốt lắm, cần phải tẩm bổ cho đàng hoàng."
Hứa Tinh Nghị đặt báo cáo trong tay xuống: "Anh cả, là ai làm?"
"Phạm Tĩnh Như."
Lúc Hứa Như An đang kiểm tra sức khỏe, Hứa Ngự Phong đã bảo trợ lý Bạch chuyển video ghi hình camera giám sát ở văn phòng cho hắn.
Video ghi lại rất rõ ràng toàn bộ quá trình, mà phần ghi hình này, anh cũng đã bảo trợ lý Bạch chuyển một bản cho Lão Phạm.
Hứa Ngự Phong đưa điện thoại cho Hứa Tinh Nghị, bảo anh ấy xem video.