Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 97

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 97

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

“Tôi, tôi đã nhớ ra rồi. Hình như tôi đã bị bắt cóc.”

Tia vỗ ngực, lắp bắp nói. Đôi mắt lấp lánh đầy bối rối và hoang mang dao động qua lại. Cậu cảm thấy như chỉ mới 10 phút trước khi bị nhốt cùng Luna, và việc bị trói vào ngôi nhà sắp sụp đổ giống như việc đang xảy ra hiện tại vậy. Không có gì xung quanh cố gắng làm hại cậu. Đây là dinh thự được canh giữ bởi rất nhiều kỵ sĩ và là nơi an toàn nhất bên trong dinh thự. Tuy nhiên, Tia đã tự mình giật mình mấy lần trong khi chỉ nói được vài câu.

“Tôi biết. Bây giờ bọn chúng không còn nữa.”

Tia há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Wayman đang bình tĩnh trấn an cậu. Lưng Tia vốn đã căng thẳng và cơ vai cứng đơ đã được thả lỏng. Cuối cùng Tia nhận ra rằng những gì cậu đang trải qua không phải là những gì đang xảy ra bây giờ. Cậu đang ngồi trên giường của Wayman, không phải trong một ngôi nhà gỗ xiêu vẹo, bỏ hoang. Tia cảm thấy yên tâm trước thái độ điềm tĩnh của anh, nhưng đồng thời, cậu cũng cảm thấy khó chịu.

“Anh đã nói dối.”

Tia nói trong khi nhìn thẳng vào mắt Wayman. Đó không phải là một câu hỏi. Nó không chứa đựng bất kỳ sự oán giận nào. Cậu chỉ hỏi tại sao thôi. Wayman là người tránh giao tiếp bằng mắt trước tiên.

“Bác sĩ nói sự ổn định là trên hết. Nếu tôi kể cho cậu nghe chuyện đã xảy ra trước khi ký ức của cậu quay trở lại thì cậu sẽ sợ hãi. Bắt cóc cũng là một loại tai nạn.”

Wayman nói trôi chảy như thể đang đưa ra một câu trả lời đúng đã định sẵn. Nhưng đây cũng là một lời nói dối. Dù nói rằng đó là một tai nạn vì sợ cậu sẽ lấy lại ký ức và trở về quê nhà nhưng anh vẫn tự nhiên đưa ra câu trả lời mà mình đã nghĩ trước đó. Anh không cảm thấy tội lỗi. Ưu tiên của anh bây giờ là ngăn cản Tia quay trở về. Ngoài ra không còn gì khác.

“Nó sập rồi. Ngôi nhà….”

“Không sao đâu. Cậu đã ra ngoài an toàn và cơ thể cũng đang hồi phục tốt.”

“Tôi đau lắm….”

Tia lẩm bẩm với giọng trầm và cắn chặt môi dưới.

“Đau? Ở đâu.”

Wayman bật dậy. Chiếc ghế rung lên. Anh một tay giữ cằm Tia rồi vội vàng nhìn xung quanh. Tia quay mặt đi, thoát khỏi tay anh. Vì lý do nào đó, lúc này cậu cảm thấy thật khó chịu khi phải đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm đầy lo lắng đó.

“Không phải tôi mà là Luna. Ở đây tôi vẫn còn nguyên vẹn mà. À, Luna là bạn tôi, con cáo màu cam. Bị nhốt, cùng tôi….”

Tia nhớ lại cảnh bị nhốt với Luna. Luna trông có vẻ ốm yếu. Cơ thể và khuôn mặt của cô ấy gầy gò, tóc và da xỉn màu. Trong số các vết thương xuất hiện ở nhiều nơi, cậu lo lắng về một vết thương có vẻ đã khá cũ. Đó là một vết thương đáng lẽ phải nhanh chóng lành lại nhờ khả năng phục hồi của Luna. Có phải tình trạng của Luna đã tệ đến mức khó hồi phục không?

“Thần quan! Có một thần quan đã đến dinh thự trước đây. Tôi đã nhìn thấy vị thần quan đó. Nhưng Luna không có ở đó khi tôi bị trói với gã thần quan phải không? Làm sao mà….”

Tia liệt kê ra những điều ngẫu nhiên nảy ra trong đầu, từng phần một mà không kịp thở. Ngay cả khi Tia nghĩ về điều đó, lời nói của cậu vẫn không mạch lạc. Tia vò đầu mình bằng cả hai tay. Wayman là người nắm lấy bàn tay đó và hạ nó xuống.

“Nơi đầu tiên cậu bị nhốt là biệt thự.”

Sau khi Wayman đưa Tia về lại tay mình, anh đã tìm thấy biệt thự được ẩn giấu của Arwin. Tia đã hồi phục nhưng anh muốn loại bỏ khả năng xảy ra sự cố tương tự trong tương lai.

Wayman không thể kể cho cậu biết anh đã cảm thấy đáng sợ như thế nào khi tìm thấy lông cáo dưới tầng hầm của biệt thự. Ngay khi bước vào tầng hầm, điều đầu tiên đập vào mắt anh là một sợi tóc bên trong song sắt. Ngay cả trong bóng tối, anh vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng. Cảm giác đó giống như có một vết cắt mỏng và sắc bén cắt vào tim. Wayman đã làm điều đó mặc dù anh biết Tia đang nghỉ ngơi tại dinh thự của mình sau khi được điều trị. Wayman chỉ cảm thấy nhẹ nhõm sau khi xác nhận rằng lớp lông dưới đèn l*иg có màu đỏ tươi chứ không phải vàng kem.

Và anh đã có một linh cảm. Chắc chắn cậu đã gặp phải một tộc Cáo khác. Hai tộc Cáo đi xuống quảng trường để tìm Tia. Ngoài ra, họ cũng là những người cậu tìm kiếm trong những cơn ác mộng của mình. Vì thế Wayman càng hy vọng rằng Tia sẽ không lấy lại được ký ức của mình.

“Tôi bất tỉnh vì ai đó đang châm lửa đốt gì đó. Sau đó tôi mở mắt ra….”

“Có phải là cây có độc không?”

Wayman gấp rút đưa tay lên đầu. Anh vuốt ve khuôn mặt ấm áp của Tia như muốn xoa dịu cậu. Việc xử lý đã hoàn tất và nếu có vấn đề do cây độc gây ra thì nó đã xảy ra rồi. Vậy mà Wayman lại hành động như thể Tia vừa hít phải khói cỏ độc hại.

“Luna, Luna sao rồi?”

Tia lại hất tay Wayman ra. Điều Tia tò mò và lo lắng nhất chính là tung tích của Luna.

“Cậu là người duy nhất tôi tìm thấy.”

Anh bối rối nhìn xuống bàn tay bị hất ra của mình rồi siết chặt nắm đấm. Wayman rất không hài lòng với tình hình hiện tại. Cảm giác lo lắng và ám ảnh tràn ngập như nước. Hình ảnh đôi mắt thẳng chỉ nhìn vào anh run rẩy không ngừng và đôi tay luôn đập vào đầu mình của Tia đang gặm nhấm thần kinh của Wayman. Những dây thần kinh đã giúp Wayman cố gắng suốt thời gian qua sắp bị đứt đoạn, bùng nổ.

“Tìm… Không thể tìm được sao?”

“Tại sao.”

Wayman hỏi lại. Tia buồn bã trước giọng nói trầm trầm và vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc của anh.

“Tại sao. Phải như vậy?”

“Tôi... Sao anh lại cứu tôi?”

Sau câu hỏi của Tia là sự im lặng. Đó là một sự im lặng khó chịu. Và Tia không thể chờ đợi sự im lặng này. Cậu muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Luna.

“Bởi vì anh cần tôi? Anh đã nói như thế trước đây. Anh nói vì cần tôi nên anh sẽ không gϊếŧ tôi. Nó giống...cái đó sao?”

“Ừ.”

Wayman trả lời ‘Ừ;, nhưng những từ khác cứ lởn vởn trong miệng anh. Anh không thể chịu đựng được, như thể lưỡi bị đau.

“…Vì tôi lo lắng.”

Anh ta thốt ra như một người đã từ bỏ chịu đựng. Đó là giọng nói thì thầm gần với hơi thở hơn là một giọng nói. Tuy nhiên, Tia không thể nghe thấy giọng nói nhỏ dường như đang thì thầm đó. Tia không thể chú ý đến bất cứ điều gì khác vì lo lắng và bồn chồn về Luna. Thêm vào đó, những lời Luna nói cứ vang vọng trong đầu cậu. Tin tức về việc Fel sắp chết và tộc trưởng đã trở nên xa lạ.

“Luna cũng đến từ cùng tộc Cáo với tôi. Có, có lẽ chúng ta cần Luna. Luna hoàn toàn khác với tôi... Bởi vì cậu ấy là một tộc Cáo hoàn chỉnh….”

Tia nói vậy trong khi nắm chặt chăn. Nhìn vào các đốt ngón tay trắng bệch của cậu, Wayman cảm thấy các bánh răng đã được lắp không đúng cách. Nó đã chạy trở lại vì nó được cài đặt sai.

“Biết đâu có thể giúp ích nhiều hơn cho hiện tượng bất thường của Wayman….”

“Tôi đã tìm kiếm trong tất cả đống đổ nát bị sập. Không có ai ngoài cậu. Cũng tương tự với biệt thự nơi cậu bị nhốt ban đầu. Những người nhốt cậu không còn nữa. Vậy chắc chắn bạn cậu đã quay về rồi.”

Sẽ tốt hơn nếu cô ấy quay về. Nhưng Luna nói cô ấy xuống đây để tìm Tia. Cô ấy cũng cho biết điều tương tự cũng xảy ra với Fel khi cậu ta đang tìm Tia. Liệu Luna, người đang bị thương và Fel, người được cho là sắp chết, có thể quay trở lại bình thường không?

“Tôi, tôi có thể kiểm tra không?”

“Cái gì?”

“Chỉ đến vùng đất thôi! Tôi sẽ đi vào lối vào rồi ra ngay. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy bình an vô sự….”

“Làm sao tôi tin được điều đó?”

Wayman lạnh lùng ngắt lời và chế nhạo. Khuôn mặt của anh ấy vốn đã lạnh lẽo.

“Không có gì dễ thay đổi bằng tâm trí.”

“Không đâu, thật sự chỉ kiểm tra thôi….”

Tia cũng biết điều đó thật vô lý. Nhưng cậu thật sự tuyệt vọng. Những lời của Luna nói rằng là do cậu, đã khắc sâu vào trái tim Tia như một hòn đá không thể rơi ra ngoài.

“Tình trạng của Luna có vẻ rất tệ. Cô ấy cũng nói tộc trưởng rất kỳ lạ.”

“Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu.”

Wayman phản ứng lạnh nhạt, nghiêng đầu như thể không có cảm xúc gì. Tia nắm chặt chăn hơn. Có liên quan gì? Làm sao có thể không liên quan được?

“Bởi vì đó là nhà của tôi, là bạn bè của tôi….”

“Nhà của tên đó.”

Wayman nghiến răng. Tâm trạng anh đột nhiên lêи đỉиɦ điểm, như thể vẻ ngoài lạnh lùng của anh là dối trá. Đôi lông mày nhíu lại cho thấy anh đang bức bối đến mức nào.

“Bạn à? Cái tên cậu gọi mỗi đêm có phải là bạn của cậu không? Có đúng là bạn không? Khi nghe những chuyện đã xảy ra ở nơi sinh sống của cậu, có vẻ như cậu còn tệ hơn những người khác.”

“Wayman….”

“Có phải vì lo lắng không? Đó có phải là toàn bộ lý do không.”

“Nếu không thì…. tôi còn nghĩ gì hơn thế sao? Tôi chỉ muốn kiểm tra thôi. Bởi vì tôi ở đây, nên các bạn của tôi….”

“Cậu!”

Wayman hét lên. Đôi mắt đỏ ngầu thật đáng sợ. Anh ấy nguy hiểm đến mức đó.

“Cậu còn sống là nhờ lòng từ bi của tôi. Là tôi đã cứu cậu.”

Nói xong, anh chậm rãi thở ra. Giọng nói phẫn nộ đã bình tĩnh lại như thường lệ. Anh nói chậm rãi như đang ngẫm nghĩ.

“Vì vậy nếu tính đúng thì hơi thở của cậu phải thuộc về tôi chứ.”

Wayman không thể thở được khi cậu biến mất. Cảm giác như có ai đó đang bóp cổ anh, hơi thở khó khăn, đầu ngón tay nóng rát nhưng ngược lại, trong lòng Wayman lạnh thấu xương. Có lúc anh cảm thấy như một phần não của mình bị cắt đứt. Vậy thì không phải hơi thở của cậu cũng là của anh sao? Phải vậy thì mới công bằng chứ.

Wayman có thể cảm nhận được sàn kính mỏng mang tên căng thẳng mà anh ấy đang đứng nứt ra. Nhưng không còn cách nào khác. Wayman không thể để Tia đi.

“Cậu không thể đi.”

Dù là bất cứ đâu. Anh thì thầm như thể đang tẩy não.

_______________

📅Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

💜Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »