Chương 96

Chương 96

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Phần 3. Rạn nứt

Tiếng thở nhè nhẹ của Wayman và hơi thở khò khè nhỏ của Tia lan tỏa khắp phòng ngủ. Kể từ khi bắt đầu gặp ác mộng, Tia đã nhiều lần biến thành người rồi thành cáo trong giấc ngủ, nhưng hôm nay cậu quá hoảng loạn nên đã biến thành cáo.

Chàng trai cuộn người lại như thể đang cố bảo vệ mình khỏi thứ gì đó. Wayman đặt Tia lên ngực mình chầm chậm vuốt ve cậu. Khi còn là con người, sợi tóc của cậu như muốn bị nghiền nát khi anh nắm chặt chúng trong tay mình, nhưng khi là một con cáo thì có cảm giác mềm mại quấn trong tay anh. Nhưng dường như bộ lông mềm mại ấy cũng sẽ bị nghiền nát. Giống như ánh nắng nhạt dần vào buổi tối, dường như một ngày nào đó cậu sẽ đột nhiên trở nên như vậy. Khi Tia biến thành cáo, nhịp tim của cậu trở nên yếu hơn. Anh phải lắng nghe thật kỹ mới nghe được tiếng mạch đập nhỏ. Trọng lượng cảm nhận được trên ngực quá nhỏ. Anh ước gì trọng lượng mà anh cảm nhận được nặng hơn một chút.

Mỗi đêm Tia đều trải qua những cơn ác mộng, và Wayman cũng như đang đứng trên một sợi dây đầy cảm giác căng thẳng. Tất nhiên, thời gian ngủ cũng giảm đi. Có những ngày anh thức suốt đêm với đôi mắt mở thao láo. Anh không mệt. Vốn dĩ anh mắc chứng mất ngủ vô tận và là người ngủ rất ít. Có nhiều trường hợp anh thức suốt đêm trên chiến trường. Trên hết, mọi thứ đã tốt hơn so với khi Tia biến mất.

“…….”

Anh sẽ phải cảm thấy sự căng thẳng này trong bao lâu? Anh nhìn thấy bộ lông màu vàng kem nhợt nhạt dưới ánh trăng rồi suy nghĩ.

Wayman đã không nói với Tia rằng cậu đã bị bắt cóc trong lễ hội và suýt chết trong lúc đó. Vì là một chàng trai nhút nhát nên cậu sẽ thấy bất an. Bởi vì sự bất an đó kết thúc có thể dẫn đến kết luận rằng Tia sẽ trở về quê nhà. Khi ký ức quay trở lại, cậu sẽ cố gắng quay trở lại với những người đến thăm cậu hàng đêm. Tất nhiên là anh không có ý định cho phép điều đó. Nếu vậy thì thời gian bên nhau của hai người sẽ ít yên bình hơn bây giờ

Nếu có thể, anh muốn lấy đi tất cả ký ức của cậu. Anh muốn lấy đi những kỷ niệm từ rất lâu rồi và khắc sâu vào tâm trí Tia rằng nơi đây là ngôi nhà duy nhất của cậu ngay từ đầu. Là may mắn hay xui xẻo khi Tia bị mất trí nhớ? Nó gần như là may mắn đối với Wayman.

“Ư ưm….”

Như thể cơn ác mộng hôm nay vẫn chưa kết thúc, Tia lại bắt đầu rêи ɾỉ. Mồ hôi thậm chí còn đọng lại trên lòng bàn chân màu hồng của cậu. Khi nhấc lòng bàn chân lên, Wayman nhìn thấy hình dạng lòng bàn chân nhỏ được đóng dấu lên trên áo choàng của anh. Vì mồ hôi nên chỉ có chỗ cậu chạm chân là có màu sẫm. Hình dáng nó nhỏ đến mức anh phải nhanh chóng bật cười, nhưng nó chỉ diễn ra trong chốc lát. Bàn chân nhỏ đang run rẩy trong không trung. Wayman đã chạy đến một nơi vô định trong một giấc mơ mà anh không thể nhìn thấy.

***

“Em lớn hơn một chút rồi nhỉ.”

Rhonda đẩy cặp kính gọng bạc lên và mở rộng ngón trỏ cùng ngón cái rộng bằng móng tay.

“Kao!”

Đôi mắt Tia lấp lánh khi nhìn lên. Cậu giơ đuôi lên cao và bày tỏ cảm xúc hạnh phúc bằng cả cơ thể. Đêm qua Tia thấy đau. Và khi thức dậy vào buổi sáng, cậu cảm thấy cơ thể mình khác hẳn những ngày khác. Khi Tia đang chưa tỉnh ngủ bước đi loạng choạng, cái đuôi của cậu kéo lê trên sàn nhiều hơn bình thường.

“Ừ, nhưng….”

Wayman quan sát kỹ càng cái đuôi, nó tròn trĩnh như chiếc bánh mì được nướng chín kỹ. Sau đó, anh bế Tia từ trên sàn bằng một tay rồi đặt cậu lên bàn. Bây giờ Tia đã quen với tư thế được anh ôm vào lòng.

“Chỉ có cái đuôi lớn hơn thôi nhỉ.”

“Kaoo….”

Khi nghe nói chỉ có cái đuôi dài ra, Tia lắc đầu với vẻ mặt tự tin, rõ ràng hiếm thấy. Cậu không muốn kết luận rằng “chỉ có cái đuôi”. Bây giờ mới chỉ là một cái đuôi thôi, nhưng chẳng phải cơ thể sẽ phát triển sau khi cái đuôi dài ra sao? Đối với Tia, người vẫn còn là một con cáo nhỏ ngay cả khi đã trưởng thành thì khả năng trưởng thành là một tin vui lớn nhất.

“Chân nhìn cũng hơi mũm mĩm đúng chứ? Cái này có phải là do ăn nhiều quá không?”

“Kao! Kao!”

Tia sủa phản đối Rhonda, người đang lắc chân trước của cậu như thể đang bắt tay. Sau đó, Tia đi vòng quanh bàn như để nhìn lại cái đuôi to lớn của mình. Móng vuốt phát ra tiếng lộp cộp. Tia, người bị đối xử khinh thường hơn vì cơ thể không hề trưởng thành, lại muốn được công nhận về sự trưởng thành của mình, dù nó chỉ có một chút.

“Ăn thêm cũng được. Nó nói vậy.”

Có lẽ hiểu sự phản đối của Tia là một lời kêu gọi muốn được ăn, Wayman ôm quả đào từ bát trái cây vào tay mình. Không giống như đào hoàng gia, chúng có kích thước lớn và hàm lượng đường cao nên là loại trái cây có giá trị, là món quà từ một vương quốc xa xôi, nơi bốn mùa ấm áp. Quả đào mọng nước và thơm ngọt to bằng khuôn mặt của Tia.

“Kaoo.”

Tia ngồi như búp bê nhồi bông, ôm quả đào ăn ngon lành, phát ra những âm thanh giòn tan. Thật đáng tiếc khi kích thước quả đào đang dần giảm dần. Nó rất nặng nên nếu cậu buông ra giữa chừng thì lòng bàn chân vốn có màu như quả đào của cậu sẽ bị va đập. Wayman có thể cắt nó thành từng miếng vừa ăn và đút cho cậu ăn, nhưng vì Tia thật dễ thương khi ăn nó bằng cách ôm chặt quả đào bằng hết sức mình nên Wayman chọn nhặt quả đào lên mỗi khi Tia lỡ buông ra.

Tia nhìn Wayman rồi sủa kao kao, không biết cậu muốn nói rằng nó ngon hay để nói cảm ơn. Tuy nhiên, với cái miệng ngậm đầy đào, nó nghe giống như ‘ung, ung.’ hoặc ‘ang, ang.’ Hương đào ngọt ngào lan tỏa.

“Kaoo.”

Sau khi ăn hết đào trong vòng ba mươi phút, Tia ngồi xuống đệm ôm đuôi vào lòng. Lớn hơn rồi. Chắc chắn là lớn hơn rồi.

Wayman mỉm cười nhìn bóng người đang vuốt ve cái đuôi của mình bằng chân trước. Không có gì buồn cười hơn khi một cục lông lại ôm một cục lông khác.

Trên thực tế, người cảm nhận được sự thay đổi giống như Tia chính là Wayman. Anh quay sang Rhonda. Những bào tử giống như nấm mốc lơ lửng trên hàm dưới đang kêu lạch cạch của Rhonda đã giảm đi. Điều này xảy ra không chỉ với Rhonda mà còn với tất cả những người anh gặp. Nó vẫn bị méo như trước, nhưng phạm vi đã giảm hoặc mức độ giảm đi một chút. Ngược lại, cảm giác sảng khoái mà anh cảm nhận được từ Tia càng trở nên mạnh mẽ hơn.

“Nghe nói đám tang của Arwin Carter sẽ được tổ chức đơn giản vào ngày hôm nay. Họ nói nó sẽ chỉ được tổ chức trong một ngày.”

Rhonda mỉm cười truyền đạt tin tức. Danh hiệu công tước đã bị bỏ từ lâu.

“Tôi nghĩ ít nhất tôi cũng nên gửi một lá thư chia buồn.”

Có sự giễu cợt trong giọng nói của Wayman. Nghĩa là anh sẽ không tham dự. Không một quý tộc nào đến dự đám tang của Arwin Carter. Đó là điều hiển nhiên khi không cần phải đau buồn để than khóc những giây phút cuối cùng cho một người bị coi là kẻ phản bội.

Con đường cuối cùng của Arwin thật tồi tàn. Hoàng đế tuyên bố dù là kẻ phản bội nhưng sẽ tổ chức tang lễ để ghi nhận thành tích của ông ta. Nhưng nó còn tệ hơn là không tổ chức tang lễ, ngay cả thủ tục cũng bị bỏ sót và tang lễ không thể tổ chức đàng hoàng. Đối với quý tộc tổ chức tang lễ hoành tráng. Và đối với Arwin, người coi trọng việc được thể hiện hơn bất kỳ ai khác thì còn gì xấu hổ hơn việc này chứ? Ông ta bị mang tiếng xấu ngay cả trong số những người thân của mình, vậy nên chẳng có khách viếng tang nào khác. Đám tang của Arwin chẳng làm được gì ngoài việc cho mọi người thấy những lời nói của kẻ phản bội thảm hại đến mức nào.

“Hừm.”

Wayman xoay chiếc bút trong tay rồi viết một dòng chia buồn ngắn gọn. Anh viết nguệch ngoạc chữ ký của mình, Wayman Baldwin, và nấu chảy sáp niêm phong trên giá đỡ phía trên ngọn đèn để dán phong bì.

“Kaoo?”

Tia đang trong lúc học chữ thì lắc lư ngồi bên cạnh anh. Cách viết chữ của Wayman thật tuyệt vời. Bản thân nét chữ đã đẹp và tư thế cầm bút cũng chuẩn. Vì vậy, bất cứ khi nào Wayman cầm bút lên, Tia đều ở gần quan sát anh. Wayman biết điều này nên khi Tia ở bên cạnh, anh đã cố tình chơi đùa cây bút của mình như muốn khoe khoang nhiều hơn.

Bốp-

Lúc đó đuôi Tia chạm vào ngọn đèn đang cháy. Cậu chỉ di chuyển một chút nhưng đã va vào chiếc đèn. Đó là bởi vì cậu vẫn chưa quen với cái đuôi to ra của mình.

“Á á á á! Cháy!”

Rhonda giật mình rút ra một đống tài liệu rồi hét ra ngoài cửa. Đèn rơi, dầu đổ, tài liệu xung quanh không thể lấy ra được thì bốc cháy. Người kỵ sĩ ở ngoài văn phòng chạy vào.

“Kaoo!”

“Tia…!”

Tia bị tờ giấy đập vào người ngã về phía sau. Wayman đưa tay về phía Tia. Trong quá trình đó, áo choàng và sợi tóc của anh cũng bốc cháy. Đồ vật trên bàn rơi xuống sàn phát ra tiếng động lớn. Từ góc nhìn đang ngã xuống của Tia, mọi thứ dường như đang sụp đổ.

“Kaooo….”

‘Hình như mình thấy cảnh này rồi.’

Giữa lúc vội vã, những ký ức bị lãng quên chợt lóe lên trong đầu Tia. Trong khoảnh khắc, khung cảnh trước mắt cậu có vẻ chậm lại. Cách đây không lâu, cậu nhìn thấy cảnh tượng khu vực xung quanh như sụp đổ.

***

Rất may lửa không lan rộng đáng kể. Sau khi ôm Tia an toàn trong lòng, Wayman cởϊ áσ choàng ra để dập lửa, và ngọn lửa cũng tắt. Thứ bị đốt là tài liệu và một chút tóc của Wayman. Và cả chiếc áo choàng nữa là tất cả. Tia bất tỉnh ngay lúc cậu ngã xuống. Có rất nhiều giấy tờ đã bị đốt cháy và cần phải viết lại nhưng anh vẫn ôm Tia trong tay đi thẳng vào phòng ngủ. Bác sĩ chạy đến theo lệnh của Wayman đã kiểm tra mạch của Tia và giải thích rằng cậu chắc chắn đã ngất đi một lúc vì bất ngờ. Bác sĩ cũng nói thêm rằng dù cơ thể hồi phục nhanh chóng nhưng cậu vẫn kiệt sức về tinh thần và thể chất.

“ -. …Luna à!”

Tia nằm gần nửa ngày bỗng mở mắt như bị sét đánh. Từ đầu tiên phát ra từ miệng Tia khi cậu mở mắt là ‘Luna.’ Wayman, người đã ở bên cạnh Tia nửa ngày khi cậu nằm đó, cảm thấy quai hàm của mình đang nghiến chặt.

“Luna sao?”

Wayman nhận ra từ câu hỏi tiếp theo rằng Tia đã hoàn toàn hồi phục ký ức. Anh khẽ rêи ɾỉ để Tia không thể nghe thấy.

_______________

📅Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

💜Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!