Chương 93

Chương 93

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

“Ức.”

Tia co rúm vai và ngọ nguậy ngón chân ở nhiệt độ se lạnh. Không phải vì đau. Mà là vì cảm giác quấy rối mờ nhạt một cách kỳ lạ. Cổ chân của Tia hoàn toàn nằm trong tay Wayman. Tay nắm lấy cổ chân cứng như xiềng xích.

“Bớt sưng rồi nhỉ.”

Bàn tay đang chạm vào cổ chân Tia hơi nâng lên. Một nửa bắp chân của cậu đã bị bàn tay to lớn của anh bao phủ.

“Hình như vẫn còn hơi đau một chút.”

Tia lẩm bẩm, cậu tránh ánh mắt của Wayman rồi dùng gót chân đập mạnh xuống giường. Kể từ khi tỉnh lại, Tia đã có cảm giác ngứa ran ở ngực. Điều này là do Wayman, người luôn cứng nhắc đã trở nên mềm mỏng hơn bằng cách nào đó. Anh định kỳ hỏi thăm về tình trạng của Tia và nghe cả những câu chuyện vô nghĩa của cậu. Nếu là bình thường thì anh sẽ vô cớ gắt gỏng và cứ thế bỏ qua những việc còn lại. Những lúc như vậy, Tia cứ muốn hét lên rằng cậu thích anh.

Những chỗ bị thương, bao gồm cả cổ chân của Tia đã nhanh chóng lành lại. Hầu hết những vết bầm tím và vết thương ở nhiều chỗ đều đã lành, việc đi lại cũng không quá sức. Đó là tốc độ phục hồi trung bình của tộc Cáo. Nhưng có vẻ như nó không dành cho con người. Mỗi lần bác sĩ xem xét tình trạng của Tia, ông đều khen ngợi sự kiên cường của cậu. Rõ ràng đó là lời khen nhưng Tia lại cảm thấy kiệt sức. Nếu lòng tốt của Wayman đến từ việc Tia trở thành một bệnh nhân thì cậu vẫn muốn tiếp tục là một người bệnh. Tia hiếm khi gặp được lòng tốt trong cuộc sống của mình, nên dù đó chỉ là sự cảm thông thì cậu cũng rất vui sướиɠ.

Chụt.

“Ớ….”

Wayman hôn nhẹ lên gò má bị trầy xước. Vết thương bây giờ đã mờ đi và nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được. Suýt nữa thì thốt ra câu "Giật cả mình" nhưng Wayman lại tự nhiên như nước. Mặt Tia nóng bừng và cậu tự hỏi liệu có đúng là cậu muốn tiếp tục bị bệnh nếu có thể hay không. Tia đau buồn vì những vết sẹo chỉ còn lại dấu vết và cơ thể ngày càng khỏe mạnh hơn.

“Tôi nghe nói cậu hồi phục rất nhanh.”

“…Không đâu. Đau lắm.”

Tia mím môi, ngây thơ đáp lại trước khi rúc vào ngực Wayman. Cậu vùi mặt xuống vì sợ bị bắt quả tang đang nói dối. Wayman cười lặng lẽ, nhìn xuống cái đầu tròn lộ rõ bên trong.

“Sao tôi không nhớ được gì hết nhỉ?”

Giọng nói của Tia chứa đựng sự tiếc nuối. Wayman giải thích cho Tia chi tiết nhất về lễ hội mà cậu tò mò. Tuy nhiên, thật không dễ để tưởng tượng ra cảnh những bóng đèn nhỏ xếp thành hàng dài hay có quá nhiều người đến nỗi không còn chỗ để đặt chân

“Đây là lễ hội diễn ra hàng năm.”

Dường như không cần thiết phải cảm thấy tiếc nuối. Nhưng liệu Tia có còn ở đây vào năm sau không? Mặc dù Wayman là người duy nhất nhìn thấy khả năng biến thành người của Tia nhưng giờ đây mọi người đều đoán rằng Tia có trí thông minh ở mức độ nào đó.

‘Wayman không quan tâm sao?’

Nếu sự thật rằng bản thân một tộc Cáo là cậu đang sống tốt ở nơi này bị rò rỉ ra ngoài thì sẽ không có việc gì bất tiện xảy ra sao? Ngay cả khi Wayman không có ý định gϊếŧ cậu thì mọi người vẫn sẽ lo ngại về tộc Cáo.

Sau khi đến đây, Tia đã rất lo lắng khi biết con người nghĩ gì về tộc Cáo. Trong vùng đất của tộc Cáo, bản thân cậu chỉ là một hòn đá thô. Nhưng việc Tia là một sự hiện diện không mong muốn cũng không khác gì ở đây. Dù vậy Wayman đã không ngần ngại cho bác sĩ thấy Tia, và dù có nhiều người nhưng vẫn nói chuyện không ngừng nghỉ với Tia.

‘Được rồi. Nghĩ về chuyện tương lai sau vậy.’

Đầu tiên Tia gạt nỗi lo lắng sang một bên và rúc sâu hơn vào vòng tay của Wayman. Cho dù cậu có ở đây bao lâu đi chăng nữa, Tia vẫn muốn tận hưởng cái ôm này càng lâu càng tốt.

“Nhưng anh không trả lời tôi sao? Tôi hỏi anh có ổn không khi có rất nhiều người ở lễ hội….”

“Tôi không sao.”

Wayman thản nhiên mở miệng với khuôn mặt bình tĩnh.

Nhưng anh không ổn. Ngày hôm đó, Wayman đã nếm trải sự bất lực khi bước chân vào. Đó là cảm giác mà anh không cần phải biết trong suốt quãng đời còn lại của mình, và không cần phải biết cho đến ngày anh chết. Nó khủng khϊếp hơn những hiện tượng kỳ lạ rình rập trong cuộc sống hàng ngày, giống với cảm giác đau khổ.

Tia nghĩ Wayman đã dịu dàng hơn. Nhưng thực tế của anh lại khác. Wayman vẫn vậy. Không, đúng hơn là anh sắc bén hơn trước.

Tia không nhận ra lời nói dối của Wayman, cậu tiến lại gần hơn như thể cảm thấy yên tâm. Thật xấu hổ khi đôi má của cậu nóng đến nỗi phải giấu trong tay mình và cậu không thể nhìn vào anh dù anh đang ở ngay trước mắt. Tuy nhiên, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng đang dán vào anh cũng không tệ, Wayman vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của Tia.

“Anh có thể xoa đầu tôi nữa không…? Vẫn còn đau mà.”

“Cổ chân thì liên quan gì đến đầu.”

Dù nói vậy nhưng tay anh vẫn xoa đầu cậu. Wayman biết Tia đang làm nũng nhưng trái lại anh rất vui. Một sợi tóc mỏng, hơi xoăn được quấn giữa những ngón tay của Wayman. Tia ngủ thϊếp đi ngay sau khi anh vuốt ve lưng và đầu cậu vài lần. Sau khi tỉnh lại, cậu bắt đầu ngủ rất nhiều. Việc Tia lên cơn co giật hoặc khó ngủ mỗi đêm là việc hiển nhiên.

“Hưʍ.”

Ngọn đèn không thể tắt trước đã sáng. Sau khi cân nhắc một lúc có nên đặt Tia xuống hay không, anh nhanh chóng đỡ mông Tia bằng một tay rồi ôm cậu lên. Và anh trở lại giường sau khi tắt công tắc.

“Ư ưm….”

Tia cảm nhận được sự chuyển động và bám lấy cánh tay anh, xoa đầu và thút thít trong giấc ngủ. Wayman để cậu nằm trong vòng tay anh, không buồn buông ra. Tia ngủ ngon lành trên cơ thể Wayman. Wayman nghĩ trong giây lát rằng trọng lượng phù hợp sẽ mang lại cảm giác yên bình. Nhưng như anh nói, đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi.

“Ư ư… Hư ư…!”

Nước mắt trào ra nơi khóe mắt Tia, như thể cơn ác mộng đã bắt đầu. Wayman hôn khóe mắt cậu giống như anh hôn vết thương của Tia. Cách đây không lâu, gò má của cậu đỏ bừng vì nụ hôn của Wayman, nhưng giờ cậu lại đang rêи ɾỉ vì đau đớn.

“Lu…na. Luna. Ở vùng đất….”

Mỗi khi Tia lang thang trong giấc mơ hay lên cơn co giật, thần kinh của Wayman cũng trở nên nhạy bén hơn. Anh đã hối hận rất lâu vì đã không kiềm chế được cơn tức giận và dễ dàng gϊếŧ chết Belial. Anh chợt có một sự thôi thúc muốn đánh thức cậu ngay lập tức và hỏi xem mối quan hệ của cậu với Luna là gì, chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu bị bắt cóc, tại sao cậu lại tìm kiếm cô ấy, và liệu cậu có thực sự coi đó là cơ hội để chạy trốn khi bị bắt cóc hay không. Nhưng anh không thể hỏi. Đêm nào Tia cũng tìm đến quê nhà, tộc trưởng và gọi tên những người mà Wayman không biết. Có vẻ như những gì cậu trải qua khi bị bắt cóc đã kí©h thí©ɧ sự nhớ nhung của cậu hay điều gì đó khác. Sau khi tìm lại được những ký ức, dường như Tia sẽ rời xa anh để tìm ra nguồn gốc của những nỗi nhớ đó.

“Hư ức, hộc…! Hộc.”

Tia thở hổn hển và nắm lấy tấm chăn như thể cậu khó thở. Wayman ôm Tia trong tay an ủi cậu. Sự lo lắng dâng lên trong đầu anh.

***

Tia và Wayman đã có một cuộc đối đầu nhỏ từ sáng sớm. Wayman cố gắng bế Tia, nhưng Tia lo lắng về ánh mắt của mọi người nên cậu muốn tự đi bộ.

“Kao….”

Với một tấm đệm trong miệng, Tia do dự ở cửa và nhìn Wayman. Wayman lấy cái đệm đi. Rồi anh cũng ôm lấy Tia. Tia khua khoắng chân như thể đang bơi trong không trung. Cho dù đó là một cuộc đối đầu thì đó cũng là một cuộc đối đầu mà người chiến thắng đã được phân định sẵn. Cậu đã ở trong vòng tay của Wayman.

“Cậu nói đau mà?”

Wayman ngước mắt lên hỏi khi Tia định đi xuống. Khó xử quá. Giờ đây, Tia không thể nói là không đau được nữa, Tia gật đầu một cái rồi ngoan ngoãn ngã vào vòng tay anh. Thà rằng đến chỗ May sẽ thoải mái hơn nhiều, nhưng Wayman trừng mắt nhìn Tia ngay khi cậu nhắc đến cái tên May.

Nói xong, Tia đi đến văn phòng trong khi được Wayman ôm trong tay. Anh có bàn tay to cùng cánh tay khỏe mạnh, anh ôm Tia ổn định chỉ với một cánh tay. Những người họ gặp đều cúi chào Wayman, nhưng ánh mắt họ lại hướng về Tia. Tia có thể cảm nhận rõ ràng sự chú ý đang tập trung vào mình. Cậu xấu hổ đến mức vùi mõm và mặt mình vào trong cẳng tay của Wayman. Điều thú vị nhất là cậu có thể nghe thấy Wayman đang cười từ trên cao.

“Buổi sáng tốt lành, thưa…ngài…?”

Wayman bế Tia vào văn phòng, đặt tấm đệm lên bàn rồi để Tia xuống. Rhonda nhìn họ với khuôn mặt kinh ngạc. Tia giả vờ như không để ý đến ánh mắt của cô và nằm xuống đệm. Người duy nhất không bận tâm là Wayman.

“Kaoo…. Ham.”

Tia phát ra tiếng kêu nhỏ rồi duỗi người ngáp. Kỳ lạ thay, cậu vẫn cảm thấy buồn ngủ dù đã ngủ rồi.

‘Sao lại vậy nhỉ?’

Cơ thể Tia rõ ràng đang hồi phục rất tốt, nhưng tâm trí cậu ngày càng mệt mỏi hơn. Và hơn hết, cậu cảm thấy như mình đang quên điều gì đó quan trọng. Một nhiệm vụ rất quan trọng và lớn lao.

“Kao…? Kao…?”

‘Gì vậy? Rốt cuộc là gì?’

Đuôi của Tia từ từ lắc lư từ bên này sang bên kia khi cậu đang chìm đắm trong suy nghĩ bên cạnh Wayman tại nơi làm việc. Wayman, người đang nhìn chằm chằm vào cái mông tròn trĩnh, môi nhếch lên.

“Káoo! Kaoo! Kao!”

‘Mông của mình!’

Tia giận dữ quay lại khi có bàn tay chạm vào mông cậu. Nhưng Wayman nhún vai với vẻ mặt bình tĩnh. Sau đó anh nhấc Tia cùng tấm đệm lên rồi đặt cậu vào lòng mình.

“Bộ cậu dát vàng lên mông à.”

_______________

📅Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

💜Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!