Chương 92

Chương 92

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

“Ư ứm! Hộc, hộc, hộc.”

Arwin muốn hỏi Wayman đang nói về điều điên rồ gì và làm thế nào mà anh lại tìm thấy ông để rơi vào tình huống này, nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là những tiếng rêи ɾỉ và thở hổn hển. Toàn bộ cơ thể ông ta bị trói bằng những sợi dây dày khiến ông cảm thấy ngột ngạt và khó thở. Tất nhiên là cổ chân. Cổ tay của ông ta bị bẻ cong về phía sau và phần thân trên cũng bị trói chặt. Arwin càng vùng vẫy thì sợi dây càng siết chặt như con rắn quấn quanh người. Ông không thể thở thoải mái vì bị bịt miệng nên cứ nghiến răng nghiến lợi.

“Chậc.”

Wayman ngồi trước mặt Arwin với vẻ tự mãn và hỏi về chuyện đầu năm. Khi độ cao của tầm nhìn trở nên tương đương, đôi mắt trũng sâu, lạnh lùng của anh càng trở nên đáng sợ hơn, và Arwin đã vô thức quay đi. Và nhìn thấy mình như vậy lòng kiêu hãnh của ông ta bị tổn thương đến mức không thể chịu nổi.

Wayman nhả ra làn khói mà anh đã từ từ hút vào. Công tước Arwin ho và vùng vẫy. Wayman tặc lưỡi như thể khó chịu, rồi tháo miếng bịt miệng ra rồi ném về phía sau.

“Ư á! Hộc! Khục, khục. Tại sao ngài lại làm điều này với tôi, thưa Đại công tước!”

Ngay khi chiếc bịt miệng được gỡ ra, Arwin hít một hơi thật mạnh rồi hét lên. Ông ta cảm thấy muốn chửi thề trước khuôn mặt ông không muốn nhìn thấy, nhưng vì tình hình đang ở trong tình huống này nên ông đã nghiến răng chịu đựng. Khuôn mặt của Wayman trông như thể anh có thể đâm kiếm vào bất cứ lúc nào, nên ông ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chịu đựng nhiều hơn nữa. Không có tin tức gì từ Wayman trong một thời gian dài, điều này khiến Arwin lo lắng. Khu vực xung quanh đầm lầy rất hoang vắng, và ngoài Wayman và người của anh ra, chẳng có gì hơn ngoài một con kiến

con. Người duy nhất của Arwin ở đây là Roger, người đang bị trói và bất tỉnh. Đồ khốn vô dụng. Arwin lẩm bẩm với chính mình.

“Ông đã gặp biến cố khi dại dột làm việc ở khu vực dễ bị lở đất.”

Wayman thì thầm với vẻ mặt kiêu ngạo, như thể sẽ giải thích bằng lòng từ bi.

“Cái gì…!”

Cổ Arwin run lên. Ông ta nổi da gà khắp người, đến cả da đầu cũng cảm thấy choáng váng.

“Ý ngài là gì! Tại sao lại là tôi!”

Arwin không thể tin được là mình sắp chết. Thật là nực cười. Tại sao ông ta, công tước của đế quốc, lại chết ở độ tuổi trẻ như vậy? Tất nhiên là có rất nhiều việc bị đâm thọt. Nhưng đó không phải là lý do khiến ông ta bị gϊếŧ. Đặc biệt việc liên quan đến con cáo không phải là việc do thần quan Belial tự mình gây ra sao? Đáng lẽ người phải bị trận lở đất đè lên không phải ông ta mà là con cáo, và Wayman mới là người đáng lẽ phải rơi vào tuyệt vọng.

“Nếu ngài làm việc này với tôi thì ngài sẽ hối hận đó! Ngài chắc chắn sẽ hối hận!”

Arwin nghiến răng cho đến khi máu trên cổ dựng đứng. Đằng sau Wayman, Jeffrey và Simon lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối. Đôi mắt mở to đầy kiêu hãnh của Arwin quay về phía họ.

“Sao bọn cấp dưới chúng mày dám làm ngơ để thân chủ của mình làm vậy chứ! Nếu tao chết, mày nghĩ rằng những quý tộc khác sẽ im lặng nếu tao chết sao?!”

Cả hai thậm chí còn không khịt mũi bất chấp giọng nói như sấm của Arwin. Thật ảm đạm. Nhưng Arwin cũng có một góc độ tin tưởng. Ngoại trừ Đại công tước, hầu hết các quý tộc đều đứng về phía ông ta. Đó là mối quan hệ vẫn tiếp tục với đủ loại hành vi tấn công về số lượng. Rốt cuộc, chẳng phải nguồn tiền quan trọng hơn huyết thống sao? Nhưng không hiểu sao môi của Wayman lại nhếch lên. Thật đáng ngại.

“Ngươi phải ở yên đó chứ. Vì ngươi đã âm mưu phản quốc mà.”

“Phản, phản quốc á.”

Arwin sững sờ với khuôn mặt tái xanh. Ông ta chưa bao giờ nghĩ đến tội phản quốc, hay thậm chí mơ về nó. Luôn có một điều Arwin mong muốn. Chiến thắng Wayman Baldwin. Nhìn anh rơi vào tuyệt vọng.

“Nếu việc tập hợp lính đánh thuê và thành lập một đội kỵ sĩ không phải là tội phản quốc thì còn là gì nữa?”

“Hoàng đế cũng đã cho phép. Nếu hoàng đế biết về tình hình hiện tại của tôi…!”

“Biết. Cậu ta nhờ tôi xử lý ông.”

“Cái gì…?”

Pặc, và tiếng cười nhạo của Wayman đã cắt đứt sợi dây cuối cùng của Arwin.

“Đừng vu khống! Phản quốc, tôi chưa bao giờ làm điều đó! Tôi không làm gì sai cả!”

Arwin kêu cứu nhưng không có ai lắng nghe lời nói oan ức của ông ta.

“Ư á á á!”

Arwin điên cuồng hét toáng lên. Bởi vì Wayman đã đá vào cổ chân của ông ta đến mức phát ra tiếng động lớn. Chưa dừng lại ở đó, anh còn giẫm lên xương mắt cá chân như muốn đạp nát nó. Cơn đau lan đến đầu gối của ông ta. Arwin quằn quại như một con bọ.

“Ư á! Chân ta! Bỏ ra, á á á…!”

“Vì không tìm thấy thi thể nên đám tang sẽ được tổ chức một cách đơn giản. Đừng quá tiếc nuối. Người chết thì biết gì chứ.”

Sự tuyệt vọng hiện rõ trên khuôn mặt Arwin. Nỗi sợ chết. Và cảm giác thất bại còn lớn hơn thế, thất bại lần nữa, thấm đẫm ông ta.

“Á á! Kh, không! Thả ra. Thả tao ra thằng chó!”

“Cố chịu đi. Còn hét lên cầu cứu nữa. Không biết là cũng có kỳ tích gì dành cho ông không.”

Wayman nhìn xuống điếu thuốc lá đã cháy ngay trước mắt mình. Làn khói cuối cùng bốc lên từ phần cuối điếu thuốc ngột ngạt. Cùng lúc đó, tiếng đá rơi phía sau Arwin vang lên. Những âm thanh nối tiếp nhau và dần dần lớn hơn. Một lúc sau, một tiếng ầm như sấm vang lên.

***

Một tin đồn mới đã lan truyền ở Đế quốc Crotes. Có tin đồn rằng Công tước Carter đã phải hứng chịu một thảm họa thiên nhiên khi âm mưu phản quốc. Khi một câu chuyện mới được lan truyền, mọi người trong đế quốc bắt đầu lan truyền nó từ miệng này sang miệng khác. Một số người nói rằng họ đã bị trừng phạt vì những việc xấu xa, một số người lo lắng rằng đế quốc đang gặp khó khăn. Trong số họ, không có ai cảm thấy tiếc cho Arwin.

Trước cuộc họp của hoàng gia,các quý tộc đã tìm vị trí của mình và ngồi xuống. Shailo ngây người nhìn chỗ ngồi của Wayman, vẫn trống rỗng như mọi khi, và chỗ ngồi của Arwin, người chưa bao giờ bỏ lỡ một cuộc họp nào. Số lượng kỵ sĩ Hoàng gia là không thể đếm được. Wayman ngay lập tức truy tìm đích đến của chỉ một số ít người trốn thoát được. Bất chấp cảm xúc của anh đối với Wayman như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi cảm giác bất lực.

“Có đúng là Công tước Carter đã lên kế hoạch phản quốc không?”

Bá tước lớn tuổi nhìn vào ánh mắt của Shailo hỏi.

“…Đúng là sự thật.”

Khi mọi chuyện trở nên rõ ràng, bá tước thở dài. Điều này đặc biệt đúng đối với những gia tộc duy trì mối quan hệ thân thiết với Công tước Carter.

“Nhưng làm sao ngài biết được, thưa bệ hạ? Ngài thật tuyệt vời.”

“Ta đoán ông trời đã quyết định trừng phạt hắn. Haha.”

Các quý tộc khen ngợi Shailo đã bình tĩnh hơn những ngày khác. Họ đã rất nhiệt tình để nhỡ đâu ngay cả một tia lửa cũng có thể rơi xuống.

“Ta phát hiện ra điều đó nhờ có Wayman. Vì sự giúp đỡ của cậu ấy.”

Miệng Shailo cay đắng khi trả lời như vậy.

Một ngày trước khi Arwin chết, Wayman đến thăm Shailo. Và anh tuyên bố sẽ hạ bệ gia tộc Carter. Tất nhiên, Shailo phản đối việc đó. Đó không phải là một gia tộc bình thường, và sự sụp đổ của Công tước kéo theo nhiều vấn đề khác. Và vì Shailo biết lý do duy nhất mà Wayman ra trình diện là vì con cáo nên anh ta càng phản đối hơn.

‘Nếu tôi quyết định ngay bây giờ thì cậu nghĩ các quý tộc sẽ đứng sau ai? Tôi, người làm giàu cho ngân khố quốc gia và đoàn kỵ sĩ của mình, ưu thế hơn cả đoàn kỵ sĩ của đế quốc. Cậu luôn lãng phí ngân khố quốc gia vào các bữa tiệc, rượu và phụ nữ. Họ sẽ tôn kính ai.’

‘Cậu có biết những lời cậu đang nói bây giờ có nghĩa là gì không? Phản quốc là trọng tội.’

‘Nếu thành công thì đâu phải là tội.’

‘Có nghĩa là cậu sẽ phá vỡ lòng trung thành đó!’

‘Không có thứ gọi là lòng trung thành cả. Cậu có bao giờ đứng về phía tôi khi tôi bị đẩy vào nhiều cuộc chiến tranh không?’

Shailo buồn bã nhắm mắt lại, nhớ lại cuộc trò chuyện ngày hôm trước. Dù biết đây là một cuộc chiến vô nghĩa nhưng anh ta vẫn không ngăn cản. Mỗi chuyện bàn đến hôn sự xuất hiện trước mặt Wayman thì mắt anh ta lại trợn ngược. Wayman hy vọng mình có thể lăn lộn trên chiến trường cho đến khi qua tuổi kết hôn. Wayman muốn bị cô lập đến mức đó.

“Thưa bệ hạ, cuộc họp….”

“Bây giờ bắt đầu đi.”

Shailo mở miệng, ngơ ngác nhìn chiếc ghế vẫn còn trống của Wayman. Nghĩ về việc Wayman, người vô cùng chán ghét tin đồn, đã lợi dụng chúng như thế nào, Shailo bắt đầu một cuộc họp một cách vô nghĩa và hời hợt.

***

Đêm yên tĩnh với tiếng côn trùng kêu. Cuộc trò chuyện rôm rả diễn ra trong phòng ngủ của Wayman.

“Anh có thật sự nhìn thấy đài phun nước không? Nó có lớn hơn đài phun nước trong vườn không?”

“Nó giống nhau. Ở trên có một bức tượng nàng tiên cá.”

“Có nhiều người không? Ước gì tôi nhớ được điều đó. Có rất nhiều món ăn ngon phải không? Tôi muốn ăn xiên tôm. May nói nó rất ngon. Chúng ta cũng đã ăn à?”

“Ừ.”

Tia ngồi trên đùi Wayman và trò chuyện trong khi đối mặt với anh. Bất chấp câu trả lời thẳng thừng, cậu vẫn mỉm cười rạng rỡ và hỏi lễ hội thế nào. Đôi mắt trong veo tỏa sáng rực rỡ. Thân thể dưới lớp quần áo rộng thùng thình gầy yếu sau bao khổ cực Dù anh đã cho Tia ăn đủ ba bữa và ăn vặt nhưng cậu vẫn không tăng cân. Khi gió thổi qua cánh cửa ban công hơi mở, Wayman quấn chăn lên người Tia.

“Nhưng mà Wayman không sao chứ? Anh không thích khi có nhiều người mà.”

Đôi mắt tròn xoe nhìn xuống lo lắng cho Wayman. Cậu tin lời nói dối của Wayman rằng sự bất thường sẽ giảm đi khi cả hai tiếp xúc cơ thể nhiều hơn, và Tia nhớ đến bàn tay mà cậu đã không muốn buông anh ra dù chỉ trong giây lát. Dù cho những cử chỉ thân mật đó vẫn bám dính lấy khi cậu rời xa con phố.

“Cổ chân ổn chứ?”

Bàn tay to lớn của Wayman chạm vào cổ chân gầy gò, nhợt nhạt của cậu.

_______________

✏️Từ chương này trở đi tui sẽ thay đổi xưng hô của Wayman đối với Tia thành ‘Tôi - cậu’ nha.

📅Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

💜Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!