Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 90

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 90

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Wayman có cảm giác như não mình đang bị một con chuột đồng gầy gò ăn mất. Anh lo lắng, dây thần kinh của anh đang bị gặm nhấm như đang trên bờ vực sụp đổ. Wayman không nghe thấy bất cứ điều gì như một giọng nói đang cố gắng ngăn cản anh hoặc lo ngại rằng điều đó nguy hiểm. Có tiếng ồn ào xung quanh. Anh xua đuổi những kẻ cản đường như đuổi ruồi rồi tiến đến tảng đá lớn nhất ở giữa. Những mảnh ván gỗ còn sót lại và đồ đạc vỡ vụn dưới đá cho thấy nơi này cách đây không lâu vẫn là một không gian bình thường. Đứa bị cháy nắng. Một tiếng đồng hồ. Không, nếu anh đến sớm hơn chỉ mười phút thì có lẽ anh đã có thể đối mặt với một tình huống khác với bây giờ.

Wayman không phải là loại người hối tiếc về những gì đã xảy ra. Cho dù kết quả có thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ không nhìn lại. Không còn thời gian để lãng phí vào việc ngẫm nghĩ hay hối tiếc về những gì đã xảy ra. Nhưng bây giờ, hàng ngàn suy nghĩ và giả định ập đến trong anh. Giá như anh không đi mua kem, giá như hôm nay anh cho ngựa chạy nhanh hơn. Nếu đúng như vậy thì anh đã không phải nuốt chửng nỗi bất an rằng Tia có thể đã chết trong lòng rồi.

“Làm gì vậy! Tất cả bám sát ngài!”

“Nâng tảng đá lên trước!”

Khi Wayman đến gần tảng đá, các kỵ sĩ cũng bám sát theo anh. Tất cả mọi người lao vào nhấc tảng đá lên. Họ không thể đẩy nó được. Biết đâu có thứ gì nằm ở đâu đó thì sao. Sẽ là một thất bại nếu có một con cáo bị đè bẹp khi họ đang đẩy tảng đá.

“Haa.”

Sau khi dỡ bỏ tảng đá, Wayman tìm kiếm khu vực đổ nát với đôi mắt tràn ngập sự mong đợi nào đó. Ánh mắt anh chuyển động nhanh hơn bình thường. Nhưng chỉ có những mảnh vỡ nát đến mức không thể nhận ra hình dạng ban đầu. Wayman không tìm thấy thứ anh đang tìm kiếm. Anh nghiến răng và bắt đầu đào bới lại bằng tay không. Đá và đất được đào lên rồi phủ lại. Những gì đã lấp vào thì không thể dễ dàng bị tách ra. Ngay cả sau khi nhổ bỏ những rễ cây rậm rạp và dỡ bỏ những tấm ván gỗ lớn, lớp đất bao phủ ngôi nhà vẫn rất lớn.

“Thưa ngài! Như vậy sẽ làm cơ thể ngài bị thương mất. Các thành viên trong đoàn gần đó đang mang các thiết bị lên, xin ngài hãy nghỉ ngơi một chút. Chúng tôi sẽ dọn dẹp nó.”

Jeffrey van xin dù biết Wayman không nghe. Nhưng Wayman vẫn tiếp tục đào sâu vào lòng đất.

“Đã…!”

Jeffrey nuốt chửng câu nói rằng đã quá trễ rồi. Đó là do ánh mắt của Wayman rơi vào chiếc vòng cổ mà anh đang cầm như thể sắp bóp nát nó. Wayman đang đào bới lớp bùn thì chiếc vòng cổ vướng vào nên anh nhét nó vào trong áo khoác và tiếp tục việc đang làm. Jeffrey lo lắng nuốt nước bọt, liếʍ đôi môi khô khốc.

‘Chắc nó đã chết rồi.’

Con cáo nhỏ không thể nào sống sót trong khi trận lở đất đã phá hủy hoàn toàn ngôi nhà. Dù may mắn sống sót nhưng nó cũng sẽ sớm chết nếu bị chôn vùi trong đống đổ nát. Phải mất hơn một ngày mới có thể dọn sạch lớp đất này. Ngài luôn là người hiểu rõ tình hình trước bất kỳ ai khác. Vì vậy, ngài sẽ biết rõ nhất. Con cáo đã chết.

Ngay cả khi nghĩ vậy, Jeffrey vẫn sợ rằng con cáo thực sự đã chết. Anh ta không sợ cái chết của con cáo mà là sợ phản ứng của ngài.

Không lâu sau, các kỵ sĩ gần đó cũng mang theo xẻng và ròng rọc tham gia cùng. Họ làm theo mệnh lệnh và bắt đầu dọn dẹp mọi thứ từ bên ngoài. Bởi vì không biết con cáo có thể ở đâu dưới đất cát nên họ thậm chí còn cẩn thận khi bước đi. Bởi vì điều này nên nó mất gấp đôi thời gian và tiến độ rất chậm. Thời gian trôi qua mà không có một sợi lông cáo nào lộ ra, Wayman trở nên lo lắng và suy sụp như một người bám vào cành cây gãy.

“Ở đây!”

Vào lúc đó, một kỵ sĩ cao lớn cầm xẻng hét lên. Wayman chạy về phía anh ta trước khi tiếng hét kết thúc.

“Ở, ở đây có người!”

“Ư….”

Tại nơi kỵ sĩ chỉ tới, một người đàn ông khó thở đang rêи ɾỉ. Đó không phải là khuôn mặt mà Wayman đang khao khát tìm kiếm. Người bị đá đè nát chân và không thể cử động không ai khác chính là thần quan Belial. Wayman nhận ra khuôn mặt của gã ta trong nháy mắt.

“Mẹ kiếp….”

Wayman buông ra một lời chửi rủa thô tục. Anh đã mở ra nhiều khả năng và đang truy tìm tất cả những kẻ đáng ngờ, trong đó có Belial. Nhưng gã ta không có trong thần điện. Các thần quan khác cũng không biết tung tích của Belial. Có tin đồn gã đã về quê nhưng khi anh cử người đến thì hóa ra lại vô ích.

Wayman đã không nhận ra rằng một người sơ hở như vậy đang theo dõi mình. Anh không thể bày tỏ sự thất vọng của mình. Đây là lý do tại sao anh ghét những nơi đông người như lễ hội. Nó quá tấp nập và ồn ào đến nỗi đầu óc anh cũng trở nên dữ tợn.

Tuy nhiên, Wayman biết lý do thực sự khiến anh, người nhạy cảm với các dấu hiệu, lại mất cảnh giác. Bởi vì anh đã rất hồi hộp. Anh quá hồi hộp với việc cả hai đi chơi một mình đến nỗi không nhận ra sự hiện diện của một kẻ thô tục như vậy.

“Tìm thấy rồi! Con cáo ở đây….”

Khi Wayman đang đè nén những lời nguyền rủa của mình, một tiếng hét khác vang lên. Từ cáo xuyên qua màng nhĩ và chiếm lấy ý thức của anh. Mọi người đều nín thở.

“Còn sống không?”

Jeffrey hỏi trước.

“Tôi sẽ kiểm tra ạ.”

Người kỵ sĩ cố gắng nhìn con cáo với vẻ mặt mơ hồ, như thể anh ta vẫn chưa hiểu. Wayman giơ tay ngăn anh ta lại. Và anh thận trọng đi lại, từng bước một. Anh cẩn thận đến nỗi thậm chí không có tiếng bước chân nào. Khoảng cách chỉ 5 mét không thể nào xa đến thế được.

“Ha….”

Khi con cáo cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm nhìn, Wayman thở ra một hơi nóng rực. Con cáo đang thu mình giữa những cây cột và tấm ván gỗ gãy. Nó vừa khít với một không gian có kích thước bằng bàn tay của Wayman. Bộ lông màu vàng kem đã mất đi độ sáng bóng do bụi bẩn.

“Thứ này có thể không vỡ được sao…?”

“Vậy mới nói.”

Các kỵ sĩ ngạc nhiên, tự hỏi làm sao cái cây lại không bị gãy khi bị đá đổ xuống. Jeffrey cũng mở miệng. Nó không khác gì một kỳ tích.

“…….”

Wayman đã cắn chặt răng. Một sợi dây xích được buộc quanh cổ con cáo. Dù chỉ là một sợi xích nhưng trong mắt anh, cơ thể nhỏ bé của Tia dường như mới là thứ chính. Anh bẻ đứt sợi dây xích bằng dụng cụ mà cấp dưới đưa cho rồi bế con cáo vào lòng. Cả sự thận trọng và sợ hãi đều hiện rõ trong cái chạm khẩn cấp của anh. Dù cơ thể cậu chỉ lộ ra một chút thôi thì anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sau khi kiểm tra nhịp thở, tay Wayman thả lỏng. Nhưng rất nhanh, trong mắt anh hiện lên một tia sát khí đáng sợ. Con cáo không có nơi nào còn nguyên vẹn. Hai chân của cậu bị sưng tấy, sống mũi bị bong tróc và dưới cằm rướm máu.

“Ư ức… Cứu, cứu tôi….”

Belial nức nở. Da trên bàn tay đang ngọ nguậy đã bị bong ra, lộ rõ

xương. Đôi mắt Wayman liếc nhìn gã. Khuôn mặt của Belial tràn ngập nỗi sợ hãi khi gã bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Wayman. Chân chiếc giày giẫm lên tay gã khi anh đến gần. Có tiếng xương va vào nhau lạo xạo.

“Ư á! Á a a a!”

Belial hét lên một cách dữ dội trong khi bị đá đè. Bây giờ gã không thể kêu cứu được nữa. Tất cả những gì gã có thể làm là hét lên. Wayman nhìn xuống Belial với vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm rồi rút kiếm ra. Anh không hề trì hoãn. Với một âm thanh rít lên, thanh kiếm xé đôi không khí. Lưỡi kiếm sắc bén không chút do dự đâm vào cơ thể đang vùng vẫy để sinh tồn. Tiếng la hét dừng lại ngay lập tức. Wayman có vẻ hài lòng khi đâm thanh kiếm của mình thật sâu. Có tiếng xương bị nghiền nát và tiếng lưỡi kiếm cắt vào cơ bắp. Nhưng Wayman không dừng lại. Máu bắn tung tóe và những mảnh thịt rơi lăn lóc khắp nơi.

“Thưa ngài… Hắn ta đã chết rồi.”

Jeffrey rêи ɾỉ từ phía sau và đưa ra một chiếc khăn tay. Có máu bắn tung tóe trên lông của con cáo. Wayman ném thanh kiếm của mình một cái keng! m thanh của lưỡi kiếm cắt lạnh lẽo. Thay vì lau tay bằng chiếc khăn tay mà Jeffrey đưa ra, Wayman lau bộ lông của con cáo như thể đang vuốt ve nó. Anh lau sạch máu bắn và bụi bẩn. Con cáo trong tay anh thở dốc.

***

Trên đường trở về dinh thự, Tia không hề tỉnh dậy lấy một lần. Vị bác sĩ đã túc trực sau khi nhận được bức điện tín ngay cả trước khi họ về đã bắt đầu lập tức điều trị.

“Cổ chân dường như bị cố tình bẻ gãy để nó không thể chạy trốn.”

Bác sĩ ngừng nói do cảm giác ớn lạnh đột ngột khi thực hiện điều trị. Nổi da gà từ gáy cho đến cẳng tay. Khi nhìn lên, ông thấy Đại công tước đang nhìn xuống với ánh mắt lạnh lùng. Chỉ sau khi Rhonda thúc giục, ông mới tiếp tục nói, tay run rẩy.

“Trước hết thì sau khi điều trị xong và dùng nẹp gỗ để chữa trị nhưng nó cũng có thể để lại di chứng.”

“Hắn ta chết quá dễ dàng rồi.”

Wayman nheo mắt và lẩm bẩm đầy tiếc nuối.

“Khụ, hừm, hừm.”

Rhonda hắng giọng khi có thứ gì đó phát ra từ miệng cô ấy. Cô nghe nói ngài đã không gϊếŧ hắn chết một cách dễ dàng. Cô tự nghĩ trong lòng. Cô vừa nghe Jeffrey nói rằng ngài đã gϊếŧ chết vị thần quan.

“Chỗ khác thì sao?”

“Đối với những vết sẹo hoặc vết bầm tím trên da thì tôi đã bôi thuốc mỡ nên chúng sẽ lành lại theo thời gian. Nếu ngài cho nó uống thuốc đúng giờ thì sẽ hồi phục nhanh thôi.”

Bác sĩ cúi đầu hết mức có thể. Ông thậm chí không thể ngẩng đầu lên vì sợ nhìn thấy ánh mắt như khi nãy.

“…Đi đi.”

Khi được phép rời đi, bác sĩ vô cùng nhẹ nhõm và im lặng cúi đầu. Ông không đứng thẳng lưng cho đến khi ra khỏi cửa. Wayman lặng lẽ nhìn xuống Tia trong căn phòng chỉ còn lại hai người, sau khi đuổi Rhonda ra ngoài. Anh đặt tay mình thật nhẹ lên cơ thể nhỏ bé. Anh không thể dùng quá nhiều sức để vuốt ve cậu nên đã rút tay lại. Bàn tay gần như chạm vào thật đau lòng.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »