Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 88

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 88

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Văn phòng cực kỳ yên tĩnh. Vốn dĩ cả cuộc đời Wayman đều chìm trong im lặng, sự im lặng mà anh đã chọn cho mình, nhưng giờ đây nó khó chịu như chứng ù tai ăn sâu vào đầu anh. Bên trong văn phòng được sắp xếp gọn gàng và không có một sợi lông nào xuất hiện quả thật rất khó chịu. Nó khó chịu đến mức khiến trong lòng anh nôn nao.

‘Rốt cuộc là ai….’

Đưa Tia đi với mục đích gì? Rốt cuộc thì tên khốn ngu ngốc nào lại dám liều lĩnh như vậy?

Những nhân vật hiện lên trong đầu anh là Công tước Arwin Carter và Shailo, nhưng cả hai đều mất công vô ích vì không thể đoán chính xác được nơi nào phù hợp. Anh chợt nghĩ rằng hoàng đế Shailo có thể đánh cắp nó bằng một con đường khác nếu cậu ta muốn, nhưng điều đó là không thể do thời gian có hạn. Ngoài ra, phản ứng của Shailo như thể cậu ta thực sự không biết rằng con cáo đã biến mất. Cậu ta rất kém trong việc che giấu cảm xúc và biểu cảm.

Các kỵ sĩ không chỉ đóng quân ở núi Herod mà còn ở biên giới và các bến cảng. Họ yêu cầu họ khám xét không chỉ xe đẩy mà còn cả những gói hành lý và túi xách nhỏ. Vì Tia có thân hình nhỏ nhắn nên rất dễ dàng che giấu.

‘Ở đâu….’

Đôi mắt của Wayman đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhớ cái gáy tròn trịa của Tia thường nhìn đâu đó bên ngoài cửa sổ khi cậu ngồi trên bậu cửa sổ. Tên nhóc đơn giản này luôn có đôi mắt sâu thẳm khi nhìn ra ngoài. Wayman không thích điều đó. Bởi vì anh không muốn đôi mắt Tia thể hiện sự khao khát về điều gì đó không phải mình nên từ một lúc nào đó Wayman đã đặt cậu lên bàn. Dù vậy con cáo vẫn thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ. Núi Herod luôn ở cuối tầm mắt của cậu. Theo lời khai của Tia thì đó là nhà của tộc Cáo.

‘Tôi nghĩ có lẽ nó đã bỏ trốn.’

Thời gian trôi qua, sự lo lắng và căng thẳng của anh biến thành một loại nghi ngờ nào đó. Nếu không có ai bắt cậu đi thì cách duy nhất còn lại là Tia tự mình chạy trốn. Nếu giả định như vậy thì có thể giải thích được việc cậu biến mất trong tích tắc và không nghe thấy một tiếng la hét nào. Nếu Tia trấn an anh rằng cậu sẽ không hành động dại dột và bỏ chạy, cố tình nhắc lại câu chuyện về lễ hội, nếu Wayman quay lại mà không bỏ lỡ cơ hội ngắn ngủi để rời xa Tia thì.

Rầm.

Nắm đấm của Wayman đập mạnh vào bàn. Có một vết nứt trên gỗ gụ. Cảm giác bị phản bội tràn đầy qua từng kẽ răng. Cơ hàm đầy sức của anh nổi lên. Cảm giác bị phản bội? Gì mà cảm giác bị phản bội chứ. Đó không phải là từ chỉ áp dụng cho những mối quan hệ nơi niềm tin được xây dựng sao? Wayman đã bao giờ tin vào điều đó chưa? Không đời nào. Tại sao anh lại tin tưởng một con cáo có kích thước bằng cẳng tay của mình? Thật là nực cười.

Đáng lẽ anh phải xích cậu lại. Lẽ ra anh phải trói Tia ở đâu đó, bất kể cậu có nói linh tinh hay không, có nhìn anh một cách đáng thương hay không. Đây là một nỗi ám ảnh. Có lẽ anh nên nghe theo chấp niệm rẻ tiền chứ không phải Shailo. Bụng anh quặn lên và anh muốn phá hủy mọi thứ trước mặt. Tuy nhiên, có vẻ như ngọn lửa đang cháy đen bên trong không thể nào dập tắt được. Wayman đã không hiểu nổi bản thân mình như thế này. Nhưng không còn cách nào khác. Tâm trí anh đã tràn ngập nỗi ám ảnh về việc phải tìm lại con cáo.

***

Sau khi Wayman rời đi, Arwin thậm chí không thể ngủ ngon và run rẩy. Ông ta giật mình khi nghe thấy dù chỉ một tiếng động nhỏ nhất, và khi quay lại dù không có gì thì ông ta cũng thấy sợ hãi. Ít nhất ông đã nhìn khắp nơi trong phòng.

“Con cáo đó ở đúng chỗ rồi phải không?”

“Không có vấn đề gì ạ.”

Roger bình tĩnh trả lời. May mắn thay, Wayman đã tìm kiếm khắp các dinh thự và biệt thự của Arwin nhưng không thể tìm thấy biệt thự nơi che giấu tộc Cáo. Đó là một nơi rất xa xôi, và mặc dù Arwin sở hữu nó, nhưng thật may mắn khi chủ sở hữu lại được ghi dưới tên của người khác.

‘Không phải tôi quay lại vì tin tưởng ngài đâu, nhớ đó.’

Mặc dù đã cầu xin rằng ‘không phải’ nhưng đó là điều mà kẻ đã phá hủy nhà kho ở dinh thự của Arwin quay lại nói.

“Làm gì có chuyện đó chứ! Thôi đi, đồ chết tiệt.”

Arwin hét lên và dậm chân. Sau khi Wayman rời đi, bất cứ khi nào ông nhắm mắt ngủ, khuôn mặt đáng sợ đó lại hiện lên trong đầu ông. Thật ngạc nhiên, nó thậm chí còn xuất hiện trong giấc mơ của ông. Giấc mơ thậm chí còn tàn bạo hơn. Trong giấc mơ, ông tỉnh dậy với thanh kiếm của Wayman xuyên qua ngực mình. Sau khi tỉnh dậy như vậy, Arwin vô cùng tức giận, tung những cú đấm vào không trung. Ông ta thậm chí còn không thể đến biệt thự vì sợ Wayman sẽ gài bẫy ông và cấp dưới của mình.

“Xin ngài hãy yên tâm. Nếu Đại công tước tìm ra thì sẽ có điện tín gửi đến. Nếu thời gian cứ thế trôi qua thì Đại công tước cũng sẽ trở nên yên ắng thôi.”

“Điên thật đấy. Này. Ngươi không thấy tên khốn đó trợn mắt lên à? Chỉ vì một tên thần quan mà lại khốn khổ như vậy. Mẹ kiếp tên khốn đó….”

Arwin chạy quanh phòng, như có như không mà mắng chửi. Người đàn ông trước đó đang tự giật tóc mình đột nhiên ngẩng đầu lên. Người duy nhất có thể làm bạn đồng hành của ông ta là hoàng đế. Trùng hợp thay, ông cũng có lý do chính đáng.

“Buổi họp hoàng gia vào ngày mai.”

Thật là một ngày tốt lành khi được diện kiến

hoàng đế mà không bị chú ý. Wayman dù sao cũng sẽ không tham dự cuộc họp. Sau khi thức suốt đêm, Arwin đến lâu đài trước giờ hẹn khoảng một giờ.

Tuy nhiên, Arwin không thể gặp hoàng đế. Đó là bởi vì ngài nói có chuyện gấp và sẽ không cho ông vào dù ông có cố gắng thế nào đi chăng nữa. Arwin không còn cách nào khác là phải đợi trong phòng họp. Các quý tộc lần lượt nói rằng sắc mặt của ngài không tốt. Nhưng ngay cả khi đã hết giờ họp, hoàng đế vẫn không hề xuất hiện. Thuộc hạ của hoàng đế đã ra mặt và hủy bỏ cuộc họp tuần này, nói rằng bệ hạ cảm thấy không khỏe. Tuy nhiên, vị hoàng đế nói rằng mình không được khỏe đã tổ chức một bữa tiệc vào tối hôm đó, và Arwin đã đợi đến đêm để gặp hoàng đế.

“Bệ hạ.”

Arwin bước lên ban công nơi Shailo đang nằm. Ông ta còn nhìn xuống ban công và kéo rèm lại xem có khe hở nào không.

“Công tước đến à. Ông cũng đến đây từ sáng phải không? Ta cảm thấy không được khỏe.”

Sắc mặt của hoàng đế không được tốt lắm, như thể ngài đang nói dối rằng mình không được khỏe. Arwin ngồi trước mặt ngài với vẻ mặt lo lắng.

“Ha ha, vâng. Bây giờ cơ thể ngài đã khỏe chưa ạ? Tôi đã lo lắng suốt cả ngày hôm nay.”

“Tàm tạm. Có chuyện gì mà tìm đến vậy?”

“Tôi có một món quà dành cho ngài, thưa bệ hạ.”

Arwin nuốt nước bọt. Ngay cả khi nói đó là món quà thì hoàng đế cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

“Tôi đã bắt được tộc Cáo còn lại ạ.”

Tuy nói rất trịnh trọng nhưng phản ứng của hoàng đế lại rất lãnh đạm. Ngay cả binh lính triều đình cũng có vẻ không mấy quan tâm đến việc tìm kiếm con cáo đã chạy trốn. Đôi mắt của hoàng đế trống rỗng khi ngài nhìn vào không trung.

“Đó là con cáo đã gây náo loạn ở quảng trường và bỏ chạy. Tôi đã bắt được con còn lại. Dưới Núi Herod. Ý tôi là ngọn núi Herod, nơi mà Đại công tước đã rút các kỵ sĩ của mình.”

Tiếp thêm sức mạnh cho câu nói là từ Đại công tước. Ông ta cũng nói thêm rằng việc Đại công tước không bắt được tộc Cáo cho đến nay có lẽ là cố ý vì lợi ích của con cáo trong nhà Đại công tước. Nhưng hoàng đế chỉ chậm rãi gật đầu.

“Tốt lắm. Ông vất vả rồi.”

“Wayman….”

Arwin sửng sốt vì phản ứng không lường trước được, hai chân run rẩy lo lắng. Ông ta thì thầm trong tuyệt vọng.

“Tôi cũng bắt giữ con cáo của Đại công tước Wayman.”

“Cái gì?”

Chỉ khi đó đôi mắt của hoàng đế mới trở lại tiêu điểm. Shailo nhảy lên và hỏi với vẻ mặt hoài nghi.

“Không, làm thế nào? Vậy là ngươi?”

“Xin hãy giúp tôi, thưa bệ hạ. Đại công tước đã lục soát toàn bộ nơi ở của tôi và thậm chí còn đe dọa tôi. Tôi không có làm việc đó. Có một thần quan quen mặt đã làm điều đó mà không hỏi ý kiến

tôi. Tôi đã cố gắng nói sự thật với Đại công tước, nhưng rõ ràng là ngài ấy sẽ không tin tôi nên tôi mới đến gặp bệ hạ.”

Arwin quỳ xuống trước hoàng đế và chắp tay lại. Và với khuôn mặt vô cùng đáng thương, ông cầu xin sự thương xót.

“Xin hãy thương xót tôi. Con cáo bị quân lính bỏ sót đã bị bắt chỉ dành cho bệ hạ. Con cáo của Wayman cũng là cái gai trong mắt tôi. Tôi biết rất rõ bệ hạ muốn gì. Tôi có thể giải quyết nó.”

“…Muốn ta giúp ông như thế nào?”

“Chỉ cần di chuyển vị trí của con cáo và tên thần quan. Tôi đã tìm được một chỗ rất tốt.”

“Chỗ tốt?”

“Đây là khu vực Pathé. Là khu vực mà một lượng lớn công dân đế quốc đã phải chạy thoát do một trận lở đất cách đây không lâu.”

“Nó quá gần thủ đô. Đế quốc không còn lại nhiều người, cho nên dù nói là không có người thì cũng sẽ sớm bị phát hiện.”

Shailo lưỡng lự. Nhưng trái tim anh ta đã đập thình thịch như một đứa trẻ sắp phải đối mặt với điều gì đó tồi tệ.

“Vì vậy Pathé rất phù hợp. Vì để bị phát hiện.”

“Bị phát hiện?”

“Ngay cả bây giờ, các vụ lở đất lớn nhỏ vẫn tiếp tục xảy ra. Sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu một lúc nào đó các tàn tích còn lại rơi xuống.”

“Ông có thể làm điều đó một mình mà?”

“Có vẻ Wayman đã cài người vào phía tôi. Bệ hạ có khác gì không ạ?”

Dù là Wayman của thiên hạ cũng không thể gϊếŧ được hoàng đế. Kế hoạch là trốn đằng sau hoàng đế trong trường hợp ông bị phát hiện. Trên hết, hoàng đế có thể di chuyển Belial và con cáo mà không bị chú ý. Chẳng phải sẽ dễ dàng nếu chỉ sử dụng một vài trong số rất nhiều binh sĩ sao?

“Mục đích là có sự tham gia của tôi. Để xoa dịu cơn giận của Wayman khi ngài ấy phát hiện ra.”

“Dù sao thì cũng chẳng có lý do gì để chúng ta bị nghi ngờ cả. Bởi vì thần quan và con cáo sẽ chết cùng nhau. Những gì Wayman nhìn thấy là hai người bị chôn vùi trong đống đổ nát và bụi bẩn. Thần quan đã đánh cắp con cáo và giữ nó lại nhưng không may gặp tai nạn.”

“…Nếu ta không giúp thì sao?”

“…Nếu nói sự thật thì cậu ấy sẽ không gϊếŧ ông. Nói là định trả lại con cáo cho Đại công tước.”

Shailo uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly. Sau đó anh đặt ly rượu rỗng xuống lan can ban công. Rượu làm dịu dạ dày của anh.

“Được. Ta tham gia.”

Shailo khép chặt miệng lại.

‘Cậu nói tình cảm của tôi là chấp niệm rẻ tiền phải không, Wayman.’

Anh nghĩ khi nhìn vào chiếc ly trống rỗng của mình. Anh sẽ cho Wayman thấy rõ chấp niệm là gì. Shailo sẽ cho Wayman biết điều gì sẽ xảy ra khi tình cảm của anh bị bóp méo.

***

Khi Tia mở mắt ra, trời đã chạng vạng tối. Tia đang ở trong một căn nhà nhỏ, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu xuống bóng tối.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »