Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 87

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 87

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Thịch. Lòng nặng trĩu. Điều mà Shailo cảm thấy lúc đó không phải là sự ngạc nhiên khi cảm xúc của anh được bộc lộ hay niềm vui khi cảm xúc của anh ta cuối cùng cũng được truyền tải, mà là sự hổ thẹn khủng khϊếp. Sự xấu hổ dâng lên từ đầu ngón tay.

Khuôn mặt Wayman bình tĩnh, như thể anh đã biết từ lâu, và không có cảm xúc nào trong sự điềm tĩnh đó. Nếu ít nhất nó chứa đựng sự khinh thường thì anh ta đã không có cảm giác như thế này. Đôi mắt chán nản và cái cằm kiêu ngạo nhếch lên không chút cảm xúc, như thể một chủ đề như vậy còn không đáng để thảo luận. Bên dưới đó, Shailo vô cùng xấu hổ. Những tình cảm anh ấp ủ gần hai mươi năm trong phút chốc đã biến thành bong bóng vỡ vụn. Tất cả sự phấn khích và cuộc trò chuyện ngắn ngủi do chuyến ghé thăm của Wayman mang lại đều bị thổi bay. Đầu óc anh ta trống rỗng như một trang giấy trắng, đến nỗi Shailo thậm chí còn không thể tự hỏi liệu mình có đang nghi ngờ bản thân hay không.

Miệng Shailo run run. Anh ta không thể nói không, và thực tế, anh ta cũng không thể nói rằng mình đã thích Wayman từ lâu. Dưới con mắt lạnh lùng của Wayman, Shailo luôn trở thành một đứa trẻ thiếu dũng khí.

“Nghe nói tộc Cáo đã xuất hiện ở quảng trường. Đó cũng là hai con.”

Wayman nâng cằm lên thúc giục Shailo. Đó là thái độ bảo Shailo không nên do dự mà hãy đưa ra những gì anh muốn.

“Tôi nghe nói một trong số đó đã bị hoàng gia bắt giữ.”

“…Đúng vậy. Bởi vì cậu ta xuất hiện ở quảng trường và gây náo loạn nên chúng tôi đã thả binh lính và bắt giữ cậu ta.”

Cơ thể của Shailo chùn bước khi Wayman hầu như không phản ứng. Người bên cạnh hét lên ‘Bệ hạ!’ rồi hỗ trợ anh ta. Tuy nhiên, Wayman không hề đưa ra một cái nhìn cảm xúc nào. Những người lính từ xa cũng chạy về phía Shailo, nhưng Wayman không di chuyển. Có vẻ như anh thậm chí sẽ không chớp mắt nếu Shailo ngã xuống ngay tại đây và bây giờ.

“Cậu không nói cho tôi biết.”

“Bởi vì cậu cũng không thông báo cho tôi rằng cậu đang dừng hoạt động diệt trừ tộc Cáo.”

Wayman phụ trách chiến dịch tiêu diệt tộc Cáo, vì vậy lẽ ra nó cũng phải được truyền đạt lại cho anh ta. Nhưng chẳng phải Wayman cũng tự ý rút quân khỏi đội quân chinh phạt sao? Chính Wayman đã dám bất tuân mệnh lệnh của hoàng đế. Không ai có thể trách hoàng đế Shailo vì đã không đưa ra dù chỉ một tin tức. Tuy nhiên, Shailo vẫn lo lắng và đang gãy móng tay. Anh sợ Wayman có thể sẽ thất vọng về mình.

“Điều tôi tò mò là liệu con cáo của tôi có ở đây không. Bởi vì không có gì dễ dàng hơn việc dụ dỗ nó đến bằng đồng loại.”

Chỉ sau khi nghe thấy giọng nói sắc bén, Shailo mới nhận ra tại sao Wayman lại đề cập đến vụ việc tộc Cáo nổi cơn thịnh nộ ở quảng trường. Anh chỉ đang truy tìm tung tích của con cáo mà anh đã đánh mất. Ngay cả cảm giác thất vọng cũng chẳng liên quan gì đến Shailo.

“Có phải cậu đã dùng con cáo mà mình bắt được để dụ con cáo của tôi ra ngoài không?”

“Cáo của cậu?”

Shailo hỏi lại với giọng mệt mỏi như thể anh ta đã bị phản bội. ‘Con cáo của tôi.’ Làm sao Wayman mà không phải ai khác lại có thể sử dụng cách diễn đạt như vậy? Anh không thể tin được.

“Haha… Cậu, cậu điên à?”

Shailo cười vài tiếng rồi nắm lấy vai Wayman và lắc anh. Hôm nay cậu ấy có gì đó kỳ lạ. Trước tiên hãy nói chuyện trong bữa tối. Shailo tự hỏi liệu anh có đau ở đâu không. Shailo vô thức lẩm bẩm như người bị mất hồn.

“Ha… Shailo.”

Wayman thở dài và vuốt tóc lên một cách thô bạo. Sự thiếu kiên nhẫn của anh trộn lẫn trong tiếng thở dài.

“Đừng hỏi lại như thằng ngốc mà hãy trả lời đúng câu hỏi đi.”

Shailo ngơ ngác nhìn Wayman với giọng nói thiếu kiên nhẫn và thô lỗ. Wayman đang nghiến răng và tự mình hối thúc. Có những lúc Shailo tưởng tượng Wayman đứng như thế này, bộc lộ đủ loại cảm xúc thay vì lúc nào cũng như một hòn đá. Tất nhiên, nó không giống như thế này.

“Vô lễ!”

Các kỵ sĩ cận vệ của hoàng đế rút kiếm ra. Nhưng Jeffrey đã nhanh hơn một bước. Shailo giơ đôi bàn tay đang rung rinh như tấm vải lên và vẫy xung quanh, cản người lại.

“Tôi luôn nghĩ cậu được làm bằng thạch cao đó, Wayman.”

Shailo cố gắng nói chuyện một cách hài hước và vui tươi nhất có thể. Nhưng anh ta cũng cảm thấy mọi việc không được suôn sẻ. Sau đối mặt với Wayman, cuối cùng Shailo cũng cảm thấy anh là một con người, nhưng đồng thời, anh ta cũng rất buồn vì có những lúc Shailo nóng lòng muốn đọc dù chỉ một chi tiết nhỏ trong cảm xúc của Wayman. Miệng Shailo lại run run.

“Cậu biết không?”

“Hừm. Cảm xúc cậu dành cho tôi?”

Wayman không có một chút quan tâm nào đối với cách trả lời đại khái như thể liệt kê đồ vật.

“Nếu biết thì tại sao….”

Shailo định hỏi tại sao đến tận bây giờ Wayman vẫn giả vờ không biết, nhưng Shailo không thể quên được. Có vẻ như câu trả lời tồi tệ nhất mà Shailo không mong đợi đã đến.

“Bởi vì nó không liên quan gì đến tôi. Tấm lòng của cậu có liên quan gì đến tôi?”

“Sao lại không!”

Shailo hét lên với giọng giận dữ. Sự tĩnh lặng thoáng qua. Chỉ có tiếng thở hổn hển của anh ta là sống động trong sự tĩnh lặng.

“Sao lại không liên quan… Sao cậu có thể vô tâm như vậy? Với người bạn đã đồng hành cùng cậu cho đến tận bây giờ.”

Khuôn mặt như đang khóc thật bất lực và buồn bã. Lòng tự trọng hay gì cũng không có. Wayman bước tới chỗ Shailo. Rồi anh từ từ cúi xuống và mở miệng.

“Được rồi. Dù chúng ta là bạn thân nhưng cậu lại như thế này. Cậu chưa bao giờ coi tôi là bạn bè à? Đây chỉ là chấp niệm rẻ tiền.”

Giọng nói trầm thấp nghe giống như những lời nói đọng lại trong tâm trí con người hơn là một lời thì thầm.

“Nó không phải như vậy. Cái đó… Cảm giác đó không hề dễ dàng chút nào.... Đừng nói thế.”

“Đừng tự mình đa tình. Vì cậu là người biết rõ nhất điều đó là không được.”

Sự kiên quyết mà Wayman nhắc nhở bằng cách lặp lại từng từ, ngắt lời anh ta thật tàn nhẫn. Shailo do dự rồi lùi lại như muốn chạy trốn.

“Đừng đòi hỏi thứ tình cảm mà cậu không nhận được từ bố mẹ mình từ tôi. Vì tôi cũng không biết những thứ đó.”

Shailo siết chặt tay thành nắm đấm với hầu như không còn chút sức lực nào. Khóe mắt anh ta run rẩy. Shailo cảm thấy như mình phát điên trước thái độ của Wayman đã xé nát anh ta từ trong ra ngoài, và anh ta đã oán trách Wayman, người dễ dàng hạ thấp cảm xúc của anh ta như vậy.

“Bây giờ hãy trả lời những gì tôi hỏi. Nó có ở đây không? Tôi đã hỏi câu này lần thứ ba rồi.”

Đôi mắt của Wayman lóe lên màu đen khi anh đến gần. Cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt, Shailo lùi lại xa hơn. Shailo đã rất mong đợi nhìn thấy Wayman đang đến gần, nhưng chân của Shailo chỉ có thể lùi lại một bước.

“Tôi thực sự không biết mà Wayman. Tôi xin lỗi vì không thể đáp ứng sự nghi ngờ của cậu, nhưng tôi thực sự không biết.”

Giọng Shailo run run. Sự run rẩy là sự pha trộn giữa buồn bã, sợ hãi, nhục nhã và đủ loại cảm xúc khác, nhưng Wayman không nhìn thấy một cảm xúc nào trong số đó.

“Ra là vậy.”

Wayman trả lời cộc lốc rồi nhìn về phía kỵ sĩ cao lớn. Anh ra hiệu rằng anh vẫn chưa tìm thấy Tia. Wayman nghiêng đầu và đưa tay về phía Shailo.

“Cậu có thể đưa cho tôi chìa khóa hầm ngục không?”

“Cậu nghiêm túc sao? Tôi đã nói là tôi không biết. Cái này vượt quá quyền hạn rồi. Sao cậu dám lục soát lâu đài hoàng gia nơi hoàng đế ở? Nó đã đi quá xa rồi! Cậu thậm chí còn không có bất kỳ cấp dưới nào!”

“Nếu không thích thì tôi tự đi tìm.”

Anh đã làm trái nhiều hơn một hoặc hai việc. Wayman nhếch mép cười khẩy và băng qua hướng Shailo vừa đi tới.

“Wayman!”

Shailo vội vàng nắm lấy vai Wayman khi anh nhanh chóng bước đi với những bước dài. Và rồi Shailo quay lại và đối mặt với một khuôn mặt dữ tợn.

“Nếu cậu muốn sử dụng sức mạnh của vị trí của mình thì phải bảo vệ nó đúng cách chứ.”

“Sao cậu có thể làm vậy với tôi? Cảm giác lúc này của tôi thật nhục nhã và oan ức biết bao…!”

“Rốt cuộc thì cậu có gì mà oan ức chứ.”

“Gì cơ?”

“Cậu có thành lập một đội quân hoàng gia mạnh mẽ đến mức người dưới trướng tôi cũng không dám lục soát không? Cậu có điều hành một đế quốc đủ lớn để hét vào mặt tôi không? Sức mạnh để trừng phạt hành vi gần như phản quốc của tôi. Có không?”

Trong đế quốc hiện tại, sức mạnh của các kỵ sĩ nhà Baldwin vượt trội hơn so với các kỵ sĩ hoàng gia. Shailo biết điều đó có nghĩa là nguy hiểm gì, nhưng anh ta vẫn thấy ổn. Wayman là đồng minh duy nhất anh ta có thể tin tưởng, và mọi thứ trong đế quốc đều thuộc về hoàng đế. Vì thế Shailo hy vọng Wayman cũng là của anh ta.

“Cậu là sức mạnh quốc gia của đế quốc mà. Bởi vì tôi tin tưởng cậu….”

“Cậu đã sống rất thoải mái mà. Vì vậy cứ tiếp tục trò chơi hoàng đế bù nhìn đi. Tiệc tùng và uống rượu với phụ nữ.”

Nói xong, Wayman quay lại không chút do dự. Shailo nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh bước đi với vẻ mặt như thể vừa bị tát. Wayman biến mất khỏi tầm mắt quá nhanh.

***

Một tuần đã trôi qua kể từ khi Tia biến mất. Wayman đã lục soát lâu đài hoàng gia như thế này, chẳng thu được gì cả. Trong hoàng thành chỉ có một nam nhân tộc Cáo trưởng thành sắp chết. Sau đó, anh tìm kiếm dinh thự của Arwin nhưng cũng không tìm thấy gì. Wayman tay không trở về biệt thự, anh ngày càng trở nên nhạy cảm và sắc bén hơn. Công việc tồn đọng ngày càng chồng chất, và những người trong dinh thự đang bận rộn bỏ chạy khi chỉ nhìn thấy bóng của Wayman.

“Phù….”

Vai Rhonda run lên trước tiếng thở dài. Wayman đưa một điếu thuốc vào miệng. Miệng anh đắng ngắt. Đây có phải là cảm giác khi máu của mình khô đi không? Khi nghĩ về điều đó, anh ngạc nhiên với chính suy nghĩ của mình. Điều này xảy ra hàng chục lần một ngày. Anh từ tức giận chuyển sang không cảm thấy gì rồi quay lại, miệng anh khô khốc. Mặc dù đầu anh đang quay cuồng với sức nóng không thể kiểm soát, nhưng trong một khoảnh khắc não anh di chuyển chậm chạp như hình thành một làn sương mù đen.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »