Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 83

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 83

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Mọi ánh mắt đều hướng về một chỗ. Cơ bắp của khuôn mặt run rẩy khi vừa mới lộ ra ở phần bị hở. Cơ thể bên trong chiếc bao tải buộc chặt và cuộn tròn cũng tỉnh dậy và cử động nhẹ.

“Ư….”

Tia rêи ɾỉ khe khẽ trước cơ thể bất động và cái đầu choáng váng của mình.

“Ư ư.”

Một tiếng rêи ɾỉ với ý nghĩa khác với lần trước phát ra từ miệng Arwin. Đó là một thảm họa. Đôi mắt nửa mở đã bị mất tiêu điểm. Đúng là ông muốn đánh cắp con cáo của Wayman dù nó rẻ tiền nhưng đó chỉ là khi toàn bộ quá trình được thực hiện một cách bí mật. Vậy là Wayman đó không biết gì cả. Và bí mật để không gây hại cho ông.

“Ngươi đã dùng thuốc à?”

“Chỉ là thuốc ngủ thôi.”

“Là một thần quan, ngươi thực sự có thể làm được mọi thứ nhỉ.”

Bất chấp lời mỉa mai của Arwin, Belial vẫn bước về phía chiếc bao tải như thể nó chẳng là gì cả. Chân gã giẫm lên cơ thể đang cuộn tròn như một cái kén trên sàn đá cẩm thạch. Bề mặt bao bị rách nhiều chỗ do bị va đập từ bên này sang bên kia trên sàn toa xe.

“Thật vi diệu phải không? Con cáo trở thành người. Ai mà biết được đó là sự thật chứt.”

“A ư….”

“Biết rồi. Làm nhanh đi! Nhanh lên!”

Khi ánh sáng dần dần bao phủ trong đôi mắt lờ đờ của Tia, Arwin bắt đầu chỉ trỏ và làm ầm ĩ.

Bốp-

Roger nhấc bao tải bằng một tay và nhanh chóng đánh vào gáy Tia. Đôi mắt xanh nhắm lại trước khi chúng kịp chứa đựng sự nghi ngờ.

“Trời ơi! Thần quan là tên khốn chết tiệt.”

Arwin cảm thấy nhẹ nhõm, đồng thời giận dữ mà không giấu nổi sự sôi sục bên trong. Đôi giày của ông lo lắng bước quanh phòng. Ông chưa bao giờ đánh bại Wayman trong đời. Anh luôn đi trước một bước và có thể dễ dàng nhìn thấu ý định của Arwin. Vì thế lần này ông cố gắng thật thận trọng.

“Công tước. Ngài đã coi thường tôi từ nãy đến giờ rồi. Đây có phải là báng bổ thần linh không?”

Belial trừng mắt nhìn Arwin, người đang xoa hai lòng bàn tay vào nhau một cách lo lắng. Tấm lưng thẳng thắn và thái độ kiêu hãnh chỉ có thể có được bởi những người hoàn toàn không nhận thức được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

“Nói như ta báng bổ thần linh nhỉ! Ta để ý đến mấy cái đó sao? Ta đã nói là phải làm sao với thứ đó mà! Bây giờ nó đã thấy chúng ta rồi.”

“Dù sao thì Đại công tước cũng không biết. Xung quanh không có tay sai nào cả.….”

“Nghe nói ngươi mang nó từ quảng trường về? Ngươi không có mắt à? Có rất nhiều người ở lễ hội!!”

“Tôi đã dụ nó vào một góc rồi đưa đến đây. Tôi không nghĩ là ngài sẽ nghĩ nhiều đến thế?”

“Ta không biết, nhưng tên khốn đó là tên phá hoại ta trước.”

“Đây không phải là suy nghĩ quá nhiều sao? Mặc dù có vẻ như ngài Đại công tước quan tâm đến nó nhưng….”

Belial nhớ lại ngày gã đến dinh thự của gia tộc Baldwin. Ánh mắt Đại công tước trở nên lạnh lùng khi gã nói sẽ đưa con cáo đi. Tuy nhiên, vì Đại công tước vốn dĩ đã có thái độ thù địch với các thần điện và thần quan rồi. Bản thân sự tồn tại của Thần linh đã như vậy.

“Liệu ngài có làm hại Đại công tước chỉ vì một con cáo không? Vì bị lạc đường nên đã đưa đến thần điện để bảo vệ thì với lý do gì chứ? Hoàng đế cũng cho biết mối quan hệ của ngài ấy với Đại công tước đang ngày càng xấu đi. Sự gần gũi giữa hoàng đế và thần điện thật không thể diễn tả được.”

Belial khoe khoang. Gã không nghi ngờ gì rằng hoàng đế là hậu thuẫn của mình. Cho đến khi gã thấy dáng vẻ tức giận này, gã còn tưởng Công tước cũng là hậu thuẫn của gã.

“Danh phận? Ngươi thực sự không biết. Hắn ta là một tên khốn không quan tâm đến điều đó. Và hoàng đế không thể nhúc nhích trước Wayman.”

“Làm gì có chuyện đó….”

Belial bật cười và nói rằng điều này thật vô nghĩa. Tất nhiên, gã biết rằng Đại công tước cung cấp kinh phí hoạt động lớn nhất cho hoàng gia. Belial cũng không thể mang con cáo đi cùng vì những lời trước đó. Tất nhiên, có những lúc gã bị sức ép của Đại công tước đè nặng.

“Không phải hoàng đế là người có quyền lực lớn nhất trong đế quốc sao? Và lý do tôi tìm thấy con cáo ngay từ đầu là vì mệnh lệnh của hoàng đế….”

“Ra đây.”

Arwin đẩy Belial, người không biết mức độ nghiêm trọng, và cúi xuống trước mặt Tia đang choáng váng. Khuôn mặt bất tỉnh trông như một linh hồn đang ngủ say trong rừng cỏ. Mặc dù trông giống con người nhưng nó lại khác với con người. Ông cảm nhận được một sức sống khác hẳn với người thường, một thứ chỉ có thể cảm nhận được ở những vật thể tự nhiên, và bầu không khí hoang sơ đã thu hút sự chú ý của ông một cách kỳ lạ. Đúng là thần kỳ thật. Ông cũng trở nên tham lam. Mặc dù nói rằng Wayman quan tâm đến con cáo nhưng làm sao mà hắn có thể không tham lam chứ?

“Thần kỳ nhỉ.”

Arwin đưa tay lên đầu Tia. Mái tóc vàng óng nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay ông một cách dễ chịu. Mái tóc mỏng mềm mại như một tấm thảm và óng ả như lông của một con thú nhỏ. Nó mỏng và nhợt nhạt đến mức tưởng chừng như sắp vỡ vụn.

Arwin nhấc mí mắt có hàng lông mi dài nhẹ như tóc cậu. Chỉ trong chốc lát, ông thấy mắt cậu mở to, nhưng đôi mắt xanh lục sáng lạ thường vẫn đọng lại trong tâm trí ông. Arwin cảm thấy như mình có thể hiểu được tại sao Wayman lại giữ con cáo này bên cạnh mình. Nếu Arwin được như thế này thì sẽ rất vui khi có con cáo ở bên. Nhưng.

“hà là gϊếŧ hết những thứ như thế này….”

Nếu điều này khiến ông gặp nguy hiểm thì nó không cần thiết. Suy cho cùng, mục tiêu của ông là loại bỏ những gì Wayman quý trọng.

“Điều đó là không thể! Tôi cần con cáo đó. Dạo này số tiền quyên góp cũng đã giảm. Công tước đã nói là hãy lan truyền tin đồn về gia tộc cáo mà?”

Belial khẩn trương đứng giữa Tia và Arwin.

“Ngươi cũng cố tình truyền bá thông tin về thần điện. Nghĩ ta không biết à?”

“Chúng tôi làm điều đó một cách có chừng mực. Đúng vậy! Tôi lan truyền nó vừa đủ để khiến mọi người muốn tìm đến thần linh. Khi mọi người cảm thấy quá sợ hãi thì họ sẽ nói: ‘Thần linh không tồn tại?’.”

“Thì sao chứ? Ta phải biết vấn đề của thần quan sao?”

“Công tước, ngài nói ngài sẽ bị nghi ngờ đầu tiên mà?”

“Được rồi! Vậy ngươi mang nó đi giải quyết đi. Wayman sẽ nghi ngờ ta trước, nên tên thần quan giỏi giang như ngươi tự làm đi.”

Giọng Arwin ngày càng giận dữ như thể đang bực bội. Ông chộp lấy cuốn sách ngay bên cạnh. Ông muốn đánh vào đầu gã ngu ngốc đó bằng cái này.

“Tôi sống trong thần điện thì giấu con cáo ở đâu?”

“Ngươi nói cần mà! Sao bảo dẫn đi mà! Sao lại như vậy hả?”

“Cái đó….”

Belial lưỡng lự. Gã muốn rút chân ra khi nghe nói rằng Công tước, người tưởng sẽ chào đón con cáo đang tức giận và bất an, và nói rằng hoàng đế sẽ không thể nhúc nhích được với đại công tước. Bị mù quáng bởi sự phù phiếm và lòng tham, Belial ban đầu là một người thiếu quyết đoán và hay lảng tránh.

“Ngài cũng nói là đã bắt được một con cáo khác. Cái đó thì sao ạ?”

Cách đây không lâu, Arwin đã bắt được một người trong tộc Cáo mà hoàng đế đã bỏ lỡ. Ông đã định dâng nó lên để nhận được nhiều sự tin tưởng hơn từ hoàng đế. Đó là cơ hội khi mối quan hệ giữa Wayman và hoàng đế ngày càng trở nên xa cách. Nhưng vẫn còn sớm. Dù khiến hoàng đế khó chịu nhưng điều đó cũng không đủ để khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên xấu đi.

“Dù sao thì tôi cũng không biết. Vì tôi đã lấy nó từ tay Đại công tước như ngài mong muốn nên Công tước sẽ phải xử lý phần kết cho tôi. Và ngài phải đưa tiền cho tôi.”

Belial tự hào giơ lòng bàn tay ra như một thương gia đang đòi thanh toán từ một khách hàng mắc nợ.

“Ha? Tiền? Tiền gì.”

“Nếu không thì tại sao tôi lại phải mất công mang nó đến? Trợ cấp rủi ro cho chi phí lao động. Phải trả cả phí thuê mướn lính đánh thuê nữa chứ.”

“A ha! A ha ha! Ngươi giỏi nói nhảm quá. Nhỉ?”

Arwin thậm chí còn chỉ tay và cười nhạo Belial. Buồn cười đến mức ông thậm chí còn rơi nước mắt như phát điên. Sự tức giận dần ngấm vào khuôn mặt của Belial, người bị tổn thương lòng tự trọng

“Hoặc tôi sẽ chạy thẳng đến gặp Đại công tước và nói với ngài ấy rằng ngài đã bắt cóc con cáo.”

“Bây giờ ngươi đang đe dọa ta à? Ngươi nghĩ rằng những lời đe dọa không có đối sách sẽ có tác dụng sao?”

“Ức…!”

Arwin nắm lấy cổ áo Belial và kéo gã ta. Rồi ông đưa mặt ra vẻ đe dọa. Nhưng Belial không hề nao núng.

“Nó sẽ thành công đúng chứ? Tôi biết mà. Vì chúng ta là những người giống nhau.”

“Ai giống ai hả!”

Arwin hét lên đầy nước mắt và bỏ chạy. Roger dọn sạch những đồ vật sắc nhọn và dễ vỡ như ly và bình hoa.

“Woa. Ta nên làm gì với tên khốn ngu ngốc này? Hả? Roger, cho ta biết nên làm gì với tên khốn này đi?”

Đôi mắt Arwin lóe lên sự tức giận rồi trở nên u ám. Belial nhận thấy nắm tay của ông ta mở ra rồi siết chặt.

“Nếu ngài gϊếŧ tôi thì tất cả sẽ đổ lên đầu Công tước. Nếu tôi không quay lại quá lâu thì có người sẽ nói thay tôi.”

Belial giật giật khóe miệng. Arwin trút giận bằng cách đập mạnh một cuốn sách.

“Trước tiên cứ nhốt nó dưới tầng hầm đã.”

Awin, người đã tức giận một mình trong một thời gian dài, nói. Nước đã đổ rồi. Tin tốt là Wayman không biết đến sự tồn tại của dinh thự này.

“Tôi có thể nghỉ ở đây vài ngày được không? Lần trước khi đến đây tôi cũng cảm nhận được, nơi này thật tuyệt.”

Belial được giải thoát khỏi tay Arwin, bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế bành và cảm nhận sự mềm mại của nó.

“Ngươi nói phải quay lại mà?”

“Ai nói là tôi sẽ nghỉ lâu vậy? Chỉ một chút thôi.”

Belial tựa lưng vào ghế, tận hưởng thời gian rảnh rỗi, thậm chí còn nhờ Roger chạy việc vặt. Belial lúc này không biết. Sự thư giãn đó sẽ không kéo dài dù chỉ vài ngày.

***

Quảng trường rất huyên náo. Đó không phải vì sự náo nhiệt, nóng bỏng của lễ hội mà là vì sợ hãi. Lễ hội mùa thu kéo dài năm ngày kết thúc trước khi đêm đầu tiên trôi qua. Mặc dù không có thông báo chính thức nào về việc dừng lễ hội nhưng nó đã tự động bị dừng khi các kỵ sĩ của gia tộc Baldwin đã bao vây toàn bộ quảng trường. Những người chủ của các nhà hàng đơn giản ngoài trời đã gấp những chiếc ô của họ lại, và những người bán trái cây cất xe đẩy của họ đi. Cha mẹ cùng con cái trở về nhà.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Không muốn bị bắt vô cớ thì vào đây đi!”

Người say cũng chợt tỉnh táo khi nhìn thấy những biểu tượng được khắc trên vai các kỵ sĩ. Các kỵ sĩ tìm kiếm mọi ngóc ngách của quảng trường, và mỗi lần như vậy mọi người lại chạy trốn chỗ này chỗ kia trong tích tắc như biển bị chia cắt.

Wayman đang đứng giữa dòng chuyển động của các kỵ sĩ tràn ngập quảng trường. Ngay cả khi đêm đã qua, bình minh đã qua và buổi sáng đã đến, anh vẫn ở đó.

“…….”

Wayman đã châm ngòi vào đầu năm. Đầu ngón tay tôi nóng như điếu thuốc lá đang cháy và cảm xúc của anh đang ọp ẹp khó chịu.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »