Chương 82

Chương 82

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Cơ thể Wayman cứng đờ như một cái cây chết đứng không thể chấp nhận kết cục.

“Oa oa.”

Cậu bé bị mất quả bóng không ngừng khóc dù được mẹ an ủi. Dù vậy, nó vẫn không thể lấy lại quả bóng bay đã nổ tung và biến mất. Một khi thứ gì đó đã vuột khỏi tầm tay thì rất khó để lấy lại được.

“Chà, đây ạ!”

Người chủ xếp kem cao như quả cầu tuyết rồi đưa cho anh.

“Quý khách?”

Người chủ gọi lại Wayman, người vẫn đang đứng yên. Chỉ khi đó đầu Wayman mới chậm rãi di chuyển. Anh giật lấy cây kem rồi quay lại chỗ Tia đang ngồi. Mỗi khi anh bước một bước là một cảm giác đáng ngại lại dâng lên dưới chân anh.

Chiếc bàn cậu ngồi đã có một người đàn ông trung niên ngồi. Nỗi lo lắng đang quẩn quanh ở phía dưới cuối cùng đã tóm lấy mắt cá chân của anh.

Một bóng đen dài xuất hiện trước mặt một người đàn ông trung niên đang định gọi bia. Người đàn ông giơ tay định gọi người phục vụ, rồi ngập ngừng dừng lại.

“Đi đâu rồi?”

Một giọng nói trầm khàn hỏi người đàn ông. Người đàn ông ngước nhìn Wayman. Một khuôn mặt ngơ ngác nhìn anh, như thể ông ta thực sự không hiểu.

“Hửm? Nói gì hả? À không, cậu nói… gì vậy?”

Người đàn ông trung niên cố gắng mất bình tĩnh trước vị khách bất ngờ đột nhiên đến gần mình, nhưng vóc dáng của Wayman khiến ông ta sợ hãi và nhìn quanh như thể đang cầu cứu. Một cặp đôi đang ăn ở bàn bên cạnh cũng dừng cuộc trò chuyện và liếc nhìn bầu không khí khác thường.

“Vừa rồi còn ở đây mà.”

“Cái gì ở đâu… Cậu trai trẻ này thật kỳ lạ. Cậu say à?”

“Tôi hỏi người đã từng ngồi đây. Đi đâu rồi.”

Giọng nói đều đều, nhưng khí thế và biểu cảm rất dữ tợn. Người đàn ông trung niên ôm lấy gói hành lý của mình. Ông không hiểu Wayman đang hỏi ông điều gì, người đàn ông trước mặt lại tỏ ra gay gắt, như thể đang yêu cầu ông giao lại thứ gì đó mà cậu ấy đã giao phó cho ông. Dường như không phải là một người say rượu, nhưng đôi mắt cậu ấy sáng đến mức ông nghĩ cậu ấy thà say còn hơn.

“Tôi không biết… Tôi chỉ ngồi xuống vì ghế trống. Hầy, thiệt tình.”

Người đàn ông trung niên ngập ngừng đứng dậy. Và rồi ông nhanh chóng rời đi, nhường lại chiếc ghế trống mà ông vừa mới có được. Khi ông bỏ chạy, chiếc ghế sắt ngã lăn lộn xuống rất khó coi.

Chiếc ghế lại trống và không ai đi ngang qua muốn ngồi vào đó. Khi kem tan chảy, nó nhỏ giọt xuống mu bàn tay anh và rơi xuống sàn.

Cơ thể bám chặt vào anh khi sợ phải rời xa anh và lời cậu nói sẽ không bỏ chạy. Đổi lại là một chiếc ghế trống. Wayman đứng trước nó như một cây cột gỗ. Những khối kem bấp bênh rơi xuống sàn. Wayman dùng giày nghiền nát cây kem sũng nước. Không khí buổi tối thoát ra qua kẽ ngón tay anh. Không khí tưởng chừng mát mẻ đã trở nên lạnh lẽo. Một cơn gió thổi qua sự hỗn loạn nặng nề.

***

Nửa đêm trăng lưỡi liềm treo cao. Cỗ xe lạch cạch chạy trên con đường đá yên tĩnh. Xe làm bằng vải bọc trên khung gỗ, chủ yếu do thương gia lái. Phía trước cỗ xe toàn màu đen, một người đàn ông khoác áo choàng dày từ đầu đến chân đang cầm dây cương ngựa. Một chiếc xe ngựa đi rất lâu trên con đường vắng vẻ đã chậm lại gần một dinh thự. Cho dù đã đến dinh thự, xe ngựa vẫn không dừng lại, vòng quanh khu vực này khoảng ba bốn vòng. Bánh xe chỉ dừng lại sau khi một người đàn ông mặc vest chạy ra từ trong biệt thự.

“Ngài điên à?”

Roger không thể thở nổi, xắn tay áo lên và mở to mắt nhìn người đang xuống xe.

“Nếu cử người giúp việc đến thông báo rằng có chuyện cần nói thì không được sao? Ngài nghĩ công tước nhàn nhã lắm à?”

Dinh thự nằm cách quảng trường rất xa. Vì dân cư thưa thớt nên gần đó không có biệt thự hay nhà riêng nào khác. Đương nhiên, có rất ít người đến thăm khu vực này. Nhưng Roger cao giọng và đặt câu hỏi.

“Lâu rồi không gặp.”

Belial bình tĩnh chào hỏi, đứng thẳng người và đưa túi tiền cho người tài xế đang điều khiển xe ngựa. Tài xế nói cảm ơn rồi lại cúi xuống cầm lấy túi tiền. Roger đặt tay lên eo và chỉ vào người đánh xe như thể điều đó thật nực cười. Anh ta là người đánh xe của gia tộc Baldwin, người đã mang đủ loại tin tức cho Roger.

“Ngài…!”

“Không, tôi đoán là do tôi có ý cho thêm một chút….”

“Gã ta không phải là tay sai của chúng tôi, gã là một tạp nham. Hửm? Đây hoàn toàn là một tạp nham.”

“Tôi là một kẻ tạp nham nên tôi được trả tiền để làm việc này. Nếu là một người bình thường thì sẽ liều mạng làm điều này sao?”

Người đánh xe nói nhỏ một cách gay gắt với Roger, người đang gầm gừ nhẹ. Sau đó cúi đầu trước Belial. Roger cười bất lực.

“Khụ, vậy thì tôi đi đây.”

“Cứ thế mà đi đâu vậy?”

Người đánh xe hất tay Roger ra.

“Chà, nếu có tin đồn rằng tôi thông đồng với cấp dưới của Công tước Arwin thì sẽ chẳng có lợi cho ai cả..”

“Cái gì?”

Người đánh xe nói rồi nhảy lên xe ngựa. Với một tiếng đánh roi, con ngựa và người đánh xe biến mất trong bóng tối. Tiếng vó ngựa từ từ xa dần.

“Ngài thần quan.”

“Vâng.”

“Hiện tại tình huống này là thế nào?”

“Mỗi lần cho gọi tôi và nói rằng sẽ cho tôi thứ tôi muốn, tất cả những gì các người làm chỉ là bắt tôi làm việc vặt vãnh. Chưa gì đã là mấy tháng rồi. Vì vậy tôi cũng đã sử dụng nguồn thông tin của các người, có vấn đề gì chứ?”

“Chỉ có vậy thôi sao? Vào giờ này. Cái đó cũng có nghĩa là nếu đột nhiên thông báo rồi tìm đến thì sao à.”

Roger có vẻ thất vọng và chỉ vào mặt trăng trên bầu trời. Tuy nhiên, Belial vẫn tự hào như thể mình chẳng làm gì sai cả. Roger càng tra hỏi thì gã ta càng ưỡn ngực.

“Thật không công bằng. Không phải chủ nhân của cậu luôn luôn tìm kiếm tôi à, còn tôi tìm đến trước thì có sao? Một khi đã bắt đầu giao dịch rồi thì phải bình đẳng chứ.”

“Bây giờ ai dám ngang hàng với ai… ! Ha. Trước hết, công tước đang đợi ngài, xin hãy vào trong.”

Roger định nói thêm gì đó nhưng anh ấy lại đặt tay lên trán và xua tay như thể đang mệt mỏi.

“Cùng nhau di chuyển nó trước đã. Nó không nặng đâu, cậu thư ký cũng có thể tự làm được.”

Belial chỉ vào chiếc xe ngựa phía sau bằng ngón tay cái của mình.

“Bên trong còn có thứ gì khác à?”

Roger nhìn vào xe ngựa với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Có thứ gì đó giống như một cái bao tải cuộn tròn trên sàn xe ngựa. Nó ở dạng một người được bao bọc. Từ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là xác chết.

“Đó, đó là gì thế?”

“Một con cáo.”

“Gì? Cái đó sao….”

Bất cứ ai cũng có thể nhận ra rằng hình dạng của chiếc bao là hình người. Roger nhìn lại Belial với vẻ mặt cần một lời giải thích. Nhưng gã chỉ nhún vai.

“Cậu định nói chuyện bên ngoài à?”

Belial bước vào dinh thự trước, để lại Roger lắp bắp vì bàng hoàng. Roger nhìn đi nhìn lại cỗ xe và Belial nhiều lần. Anh thở dài một hơi rồi quàng chiếc bao tải lên vai và đi theo Belial vào trong.

Đúng như Roger dự đoán, Arwin rất tức giận. Ông từng nghiêm khắc giữ gìn hình ảnh của mình với những người khác ngoài người trong gia tộc, nhưng giờ đây dường như ông không có ý định làm như vậy.

“Tại sao ngài lại bất cẩn đến gặp tôi vậy, nếu có ai đó nhìn thấy thì sao, ngài thần quan?”

“Có luật nào chỉ yêu cầu Công tước tìm đến trước không? Tất nhiên là tôi cũng có thể tìm đến ngài rồi.”

“Không, ý ta là….”

Arwin nghiến răng, để lại khoảng trống giữa các từ. Ông ta đến vì được thông báo rằng gã sẽ cung cấp thông tin quan trọng liên quan đến Wayman Baldwin, nhưng lòng kiêu hãnh của ông bị tổn thương nặng nề khi một thần quan hay thứ gì đó giống như vậy đã yêu cầu ông đến.

“Sao lại gọi ta ra vào lúc đêm khuya thế này.”

Arwin mở to mắt và dồn Belial vào tường. Vì Công tước luôn dùng ngôn ngữ tôn trọng đối với gã nên Belial vội vàng chỉ vào Roger ở phía sau.

“Tôi, tôi đã bắt được con cáo.”

“Gì?”

Sau đó, ánh mắt của Arwin mới chuyển sang Roger, người đang vác bao tải. Roger, người không thể vào trong và đang đứng ngoài phòng khách, đặt chiếc bao tải xuống sàn với vẻ mặt khó xử.

“Điên à. Ngươi đang nói gì vậy?”

Arwin bước vội tới gần như thể đang chạy và mở chiếc bao tải ra. Sau đó, khuôn mặt của một chàng trai trẻ đẹp đang ngủ như chết xuất hiện.

“Là người mà….”

“Đó không phải là con người. Đó là con cáo mà Đại công tước Baldwin yêu thích. Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ con người, nhưng đúng là nó.”

Belial đi quanh phòng khách như thể đang tự hào và giải thích. Từ việc gã biết được thông tin Wayman sẽ đến lễ hội với một con cáo, và cảm giác của gã khi nhìn thấy Wayman bước ra với một chàng trai trẻ thay vì một con cáo. Gã thậm chí còn tiếp tục giải thích những nỗ lực mà mình đã bỏ ra để mang con cáo đến. Và khi Arwin lắng nghe câu chuyện, tay ông ngày càng cứng đờ.

“Thì sao? Sao lại mang thứ này đến cho ta chứ!”

“Làm gì? Ngài nói muốn đánh cắp con cáo từ Đại công tước mà? Ngài nói rằng sẽ dâng con cáo cho ngôi đền nếu nó bị cướp đi mà, phải không?”

Belial nhớ lại câu chuyện Arwin đã bí mật gọi cho gã và chia sẻ với ông. Gã ta chia sẻ câu chuyện về rượu và tiền bạc. Nhưng Arwin lắc đầu và hét lên.

“Chậc…! Không biết. Không phải chuyện liên quan đến ngươi.”

“Gì cơ?”

“Chết tiệt, Wayman, Wayman! Ngươi mang nó đến đây một cách cẩu thả như vậy, ngươi nghĩ tên khốn ma quái đó sẽ không phát hiện ra sao? Thật điên rồ khi phải bỏ công sức vào mà vẫn không đủ!”

“Ngài ấy sẽ không bao giờ tìm ra. Tôi thậm chí còn thuê lính đánh thuê….”

“Ư ưm….”

Chính lúc đó. Một âm thanh nhỏ đã dừng cuộc khẩu chiến của họ.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!