Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 78

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 78

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Rhonda tựa người vào ban công, nơi những bông hoa trắng xanh và cây thường xuân bao quanh các cột lan can. Như báo hiệu mùa thu đến, những dây thường xuân xanh đã có lá đỏ. Jeffrey đứng trước mặt Rhonda, cô nhấp một ngụm trà đỏ giống như những chiếc lá mùa thu.

“Mặt Simon vẫn còn bí xị kìa.”

“Hai người là vợ chồng à? Không gì là không biết sao?”

Rhonda tỏ ra ghê rợn và giả vờ bịt miệng như muốn nôn. Simon đều không thể rời mắt khỏi chiếc ghim cài mà con cáo đang ôm mỗi khi anh đến văn phòng để báo cáo. Anh ta nói rằng chiếc ghim cài mới đặt vẫn chưa hoàn thành.

“Rhonda.”

“Không biết.”

Rhonda ngắt lời Jeffrey trước khi anh kịp nói rồi cô nhấp một ngụm trà với vẻ mặt bình thản.

“Gì vậy?”

“Chuyện gì đang xảy ra với con cáo, chuyện gì kỳ lạ đang xảy ra với ngài ấy? Tôi không biết gì cả, thưa quý cô.”

Rhonda đầy hài hước trêu chọc anh, lắc cổ như búp bê gỗ.

“Sao lần nào cô cũng nói không biết vậy hả?”

“Tôi làm vậy vì anh đã làm phiền tôi quá nhiều, nhưng tôi thực sự không biết mà.”

Đó là sự thật. Lúc đầu, cô viện cớ đủ chỗ vì cảm thấy khó chịu khi bị Jeffrey tóm lấy rồi nói chuyện, nhưng bây giờ Rhonda cũng cảm thấy bối rối. Rõ ràng ngài có vẻ quan tâm đến con cáo, nhưng thái độ của ngài với nó vẫn lạnh lùng như trước. Mặc dù đã lấy chiếc ghim cài của Simon và đưa cho con cáo ôm nhưng ngài vẫn phàn nàn và hỏi tại sao mình lại chờ đợi một điều gì như thế.

Nhưng Rhonda, người làm việc bên cạnh ngài hàng ngày, biết đôi mắt của Wayman đã dán chặt vào con cáo trong bao lâu. Ngài đã nhìn con cáo đang ngủ không biết bao nhiêu lần, và kiểm tra thời gian từng phút xem con cáo có về muộn một chút hay không dù cho đang làm việc. Tuy nhiên, những lời chỉ trích hay khiển trách con cáo không hề giảm đi.

“Khó nhỉ…”

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngài như vậy trong những ngày gần đây, và Rhonda, người đã làm việc với Đại công tước Wayman trong một thời gian dài cũng cảm thấy khó khăn và xa lạ. Cô nghiêm túc suy nghĩ rồi trừng mắt nhìn Jeffrey.

“Dù sao thì tôi thực sự không biết nên đừng hỏi nữa. Anh cũng quan tâm nhiều nhỉ.”

“Việc của ngài đương nhiên là việc của gia tộc rồi. Dù sao thì lần này không phải về chuyện đó mà là về đá quý. Thật sự là ngay khi nhìn thấy là con cáo đã nhận ra đó là hàng giả rồi sao? Simon luôn phóng đại nên tôi không thể tin tưởng anh ta được.”

“Đúng là nói về con cáo nhỉ.”

“Này.”

“Đúng rồi. Ngay khi tôi đưa cho nhóc ấy xem thì nhóc ấy đã đẩy nó đi. Đó có phải là hàng giả không? Người thợ kim hoàn thì sao?”

Khi nghe câu chuyện của Simon, Jeffrey vốn không tin rằng con cáo có thể phân biệt được đá quý đã thở dài và nói: "Hừ."

“Mất tiêu rồi.”

“Hửm?”

“Ngay cả mấy thành viên cũng bỏ chạy. Vì họ đã bỏ chạy nên chắc chắn đó là hàng giả. Tôi nghĩ đúng là Công tước Carter đứng đằng sau chuyện này như ngài đoán.”

“Nếu bị bắt thì sẽ chết nhỉ. Chà, đáng thương quá.”

Rhonda thông cảm cho người thợ kim hoàn bỏ chạy với giọng điệu không hề thương hại chút nào.

“Nhưng mà nhìn Rhonda có vẻ vui nhỉ?”

“Tại tuần sau tôi có kỳ nghỉ.”

Cô mỉm cười kiêu hãnh, vẫy ba ngón tay như thể khoe khoang.

“Kỳ nghỉ? Đột nhiên vậy?”

“Ờ. Ngài đã nhân từ cho tôi ba ngày lận nhỉ? Tôi định hết lòng mình trong dinh thự này đến hết đời.”

“Cô nói mình ước được nghỉ việc khi nào ấy nhỉ? Chờ chút. Tuần sau là lễ hội mà? Sao lại nghỉ phép lúc đó?”

Tai nạn chắc chắn thường xuyên xảy ra trong thời gian diễn ra lễ hội. Những người không rõ thân phận đang lợi dụng không gian đông đúc để lẻn vào, tỷ lệ tội phạm cũng ngày càng gia tăng. Nếu đế quốc xảy ra sự cố, Đại công tước đương nhiên cũng sẽ trở nên bận rộn. Vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nên không thể rảnh rỗi đến mức được cho nghỉ phép được.

“Làm sao tôi biết? Nếu được cho thì mình cứ nhanh chóng bắt lấy thôi.”

Rhonda lè lưỡi hỏi xem anh có ghen tị không và cơn giận của Jeffrey tăng lên. Quản gia Gordon gọi họ từ dưới ban công.

“Hai người hôm nay vẫn như vậy, haha. Người đến từ tiệm trang phục của Bella đã đến.”

“À, quản gia. Lâu rồi không gặp. Mặc dù chúng ta sống trong cùng một dinh thự nhưng rất khó để gặp mặt nhau. Nhưng mà còn tiệm trang phục là sao?”

Jeffrey tò mò hỏi. Điều này là do không có lý do cụ thể nào để ghé đến tiệm trang phục, nơi đã lấy các số đo cách đây không lâu.

“Tôi sẽ đi! Anh không cần biết cũng được. Anh không bận à? Đi nhanh đi. Chà, cái này ngon đấy. Anh uống hết đi.”

Rhonda đưa cho Jeffrey tách trà còn khoảng một nửa số trà trong đó rồi cười toe toét đi xuống.

***

Trần nhà hình vòm được trang trí bằng hoa văn đầy màu sắc. Nhìn những cột đá nâng đỡ trần nhà cao, Tia ngạc nhiên vì chúng đỡ được trần nhà tráng lệ mà không bị sập.

“Thần kỳ quá….”

Tia lẩm bẩm với chính mình khi cậu chà chân lên sàn đá cẩm thạch trắng nhạt hình bàn cờ. Không một dấu vết nào được để lại trên đá cẩm thạch trơn nhẵn ngay cả sau khi chà xát.

Nghe nói đây là phòng khách. Vì nghe nói là không gian đón khách nên cậu đã tưởng tượng một căn phòng nhỏ có bàn trà nhưng hóa ra lại là một đại sảnh. Đây là lần đầu tiên Tia ở trong một không gian không phải phòng ngủ của mình ở hình dạng con người. Cậu cũng đi giày mới. Tia không biết làm sao anh biết được kích thước, nhưng nó vừa vặn với chân cậu một cách hoàn hảo. Tia nhìn Wayman, kìm nén mong muốn được chạm mũi giày vào đôi giày da màu nâu sáng bóng.

“Hừm.”

Wayman đang ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế sofa dài trải thảm màu xanh lam, tựa tay vào lưng ghế sofa và tựa đầu. Anh quét qua cơ thể Tia bằng đôi mắt khó tính của mình, giống như một người đang đánh giá thứ gì đó.

“Lạ lắm ạ?”

Tia thận trọng giơ tay lên. Chiếc áo voan có diềm xếp nếp vừa phải ở cổ và cánh tay đung đưa theo từng cử động. Sợ rằng mình có thể làm đứt dù chỉ một sợi chỉ, cậu đứng lúng túng và liếc nhìn Wayman để xem anh ấy đang nghĩ gì.

“Ờ.”

Wayman trả lời chắc chắn rồi nhấc ngón tay lên như thể bảo hãy dọn nó. Đã là lần thứ năm rồi. Dường như có rất nhiều việc phải làm, nhưng bà chủ Bella mỉm cười và cho cậu mặc bộ quần áo khác.

“Tôi sẽ cho cậu thử bộ khác. Đại công tước của chúng ta vốn có mắt nhìn rất cao.”

“Xin, xin lỗi.”

Khi Tia vô cớ cảm thấy có lỗi, bà chủ lấy tay che miệng và cười khúc khích.

“Ôi trời, xin lỗi gì chứ. Lễ phép quá đi.”

Má Tia đỏ bừng trước lời khen của bà chủ Bella. Bà luôn khen Tia bất kể cậu mặc gì. Mái tóc dày gợn sóng của bà đung đưa vào nhau mỗi khi bà vỗ tay.

“Như cậu đã biết, rất khó để làm nổi vải màu ngọc lam với loại màu sắc này. Đó là loại vải quý hiếm nên tôi chỉ mang nó đến đây thôi.”

Lần này là một chiếc áo khoác. Bà Bella tha thiết kêu gọi, dùng lòng bàn tay quét vải. Bà khoác chiếc áo khoác lên vai Tia và thốt lên rằng nó thật hoàn hảo.

“Da cậu trắng nên mặt nhìn sáng hơn hẳn đúng chứ?”

“Cái này có vẻ được...….”

Tia cũng nói thêm ý kiến

của mình. Nhưng biểu hiện của Wayman không tốt lắm.

“Cũng thường thôi.”

Câu trả lời khô khan và buồn tẻ khiến Tia cảm thấy xấu hổ. Tuy nhiên, bà Bella thản nhiên lấy bộ quần áo tiếp theo ra. Theo sự hướng dẫn của bà chủ, Tia thay bộ trang phục tiếp theo và chắp tay lại. Cậu hy vọng lần này Wayman sẽ thích.

“Còn bộ trang phục này thì sao? Đó là vải muslin nên mềm mại. Vải len chủ yếu được sử dụng trong quần áo phụ nữ, nhưng chuyện đó ở đâu ra chứ? Chỉ cần hợp là được. Chất liệu mỏng nên có đường nét tinh tế và hoàn hảo cho cơ thể mỏng manh. Nó khoe đường nét cơ thể rất tốt.”

Bà Bella mỉm cười rạng rỡ, không dừng lại một giây, bà chỉ chọn ra những điểm tốt của bộ quần áo, từ chất liệu đến kiểu dáng rồi giới thiệu từng cái một.

“Trời, trời. Không phải rất hợp sao?”

Bella thực sự ấn tượng khi đứng cạnh Tia, người đang bồn chồn. Chàng trai trẻ thật đẹp. Đẹp đến mức mà cụm từ sáo rỗng như một nhành hoa không biết từ đâu xuất hiện. Mặc dù bà đã tiếp xúc với rất nhiều quý tộc nhưng không có vị khách nào bà từng tiếp xúc cho đến nay có vẻ ngoài có thể lấy đi linh hồn của một người, ngoại trừ Đại công tước. Người này mặc một bộ trang phục sang trọng với mái tóc vàng nhạt, cậu trông giống như một thiên thần trong Kinh thánh. Lần đầu tiên sau một thời gian, bà cảm thấy mình sẽ được khen thưởng từ công việc của mình. Tuy nhiên, lần này Đại công tước Wayman lại cau mày.

“Cái đó không được.”

“Cả cái này ạ…?”

Tia đang bồn chồn không biết phải làm sao. Tất cả các trang phục đều hoàn hảo và sang trọng. Vì nên đây là lỗi của cậu. Không đời nào những bộ quần áo sang trọng này lại phù hợp với cậu. Vì vậy, dù mặc gì đi nữa thì cũng sẽ giống như vậy. Khóe mắt Tia rũ xuống vì cảm giác như mình đang gây rắc rối cho mọi người vì mình xấu xí.

“Vậy tiếp theo tôi nên mặc gì?”

Bella nghĩ Tia, người có mái tóc xõa trông bắt mắt, rất dễ thương nên bà cố tình chọn trang phục với giọng nói phấn khích. Một bên phòng khách chất đầy vải vóc và đồ trang sức bà mang theo.

Bà Bella đã cảm thấy bầu không khí khác với những lần khác kể từ khi được dẫn đến phòng khách ngày hôm nay. Không có một người hầu nào trong phòng khách, thậm chí còn không có một con kiến

con nào.

Bà ấy thường xuyên đến đây và luôn đo số đo của Đại công tước. Đại công tước là vị khách tốt nhất của bà. Tất cả những gì bà phải làm là may một bộ trang phục gọn gàng, màu sắc trung tính, được cắt theo kích cỡ rồi gửi cho ngài ấy, thậm chí ngài ấy sẽ đưa cho bà một khoản tiền thưởng mà bà không hề yêu cầu.

Tuy nhiên, vị Đại công tước đến cùng một chàng trai trẻ lại khác với thường lệ.

Khi làm công việc này, bà đã chuẩn bị để nhìn thấy đủ mọi thứ. Có nhiều trường hợp bà gặp phải bạn tình của một quý tộc danh giá hoặc con trai bí mật của một quý tộc. Tự nhiên miệng bà trở nên chặt hơn. Không thể sống sót nếu không ngậm chặt miệng được. Và đôi mắt nhìn người của bà đã trở nên chính xác hơn.

Khóe miệng bà nhếch lên mỗi khi Đại công tước Wayman kén chọn từ chối. Bà Bella tin chắc rằng chàng trai trẻ xinh đẹp và nhút nhát trước mặt sẽ trở thành khách hàng lớn của bà.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »