Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 76

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 76

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Arwin nói nhỏ với giọng trầm. Đôi mắt hiền lành của ông ta đảo lia lịa như rắn và ánh lên một tia xảo quyệt. Shiloh dường như cuối cùng cũng có thể hiểu được những lời của Wayman về cái nhìn khó chịu trong mắt Arwin. Nhưng hơn thế nữa, tôi thích thú hơn với những lời phát ra từ miệng Arwin.

“Không phải nó là truyền thuyết sao?”

Shailo đáp lại như thể chuyện đó không có gì to tát và ném những mảnh thủy tinh lớn còn sót lại trên tay ra khỏi sân hiên. Và phần bột còn lại đã được rũ bỏ. Bột thủy tinh không bong ra và cứ dính vào đó. Lúc này Shailo mới nhận ra lòng bàn tay mình đang đẫm mồ hôi.

“Bản thân tộc Cáo đã là một huyền thoại. Nhưng như ngài đã biết, nó có tồn tại.”

“Chỉ là một con cáo nhỏ thôi.”

Shailo nói vậy và nhớ lại những gì Wayman đã nói sau khi bắt được con cáo.

‘Chỉ là một vật nhỏ. Không biết gì hết.’

Ngay cả khi đó, Wayman vẫn không mang con cáo mà anh ta bắt được đến lâu đài hoàng gia. Dù cho việc được hoàng đế nhìn thấy trước là điều đương nhiên.

“Đại công tước đã mua quần áo cho con cáo nhỏ đó, ngài ấy đã phái một nhóm kỵ sĩ đi tìm khi con cáo biến mất.”

Rầm.

Shailo dùng nắm tay đập vào tay cầm ghế. Arwin thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng.

“Ta cần phải dập tắt những tin đồn! Nếu con cáo biến mất thì sao!”

Shailo bật dậy khỏi chỗ ngồi và thở hổn hển. Anh đã ở trong trạng thái hưng phấn. Bàn tay đang nắm chặt lại khẽ run lên. Những mảnh thủy tinh nhỏ không rơi xuống đã hằn sâu vào da thịt anh. Tuy nhiên, Shailo có cảm giác như thủy tinh đang đâm sâu vào ngực anh chứ không phải lòng bàn tay.

“Đúng vậy. Bệ hạ nói đúng. Ngài ấy không muốn con cáo biến mất nên tôi đoán ngài ấy sẽ dâng cả quần áo và đá quý.”

Khóe miệng gian xảo của Arwin nhẹ nhàng nhếch lên. Thông thường, Shailo sẽ mắng Arwin vì tỏ thái độ mỉa mai về sự an toàn như vậy, nhưng giờ anh không còn thời gian cho việc đó nữa.

“Hộc, hộc….”

Shailo nhớ ngày anh đến thăm dinh thự của Wayman. Có lẽ anh đã cảm thấy lo lắng kể từ ngày đó.

‘Điều quan trọng là bây giờ tôi không thể giao nộp nó được.’

‘Không thể giao nộp?’

‘Bởi vì tôi là người duy nhất biết rõ nó.’

Wayman là một người không có tham vọng. Nó được áp dụng như nhau cho con người và đồ vật. Từ rất lâu rồi, khi Shailo yêu cầu một thứ gì đó, Wayman đã đưa nó cho anh mà không do dự. Khi còn trẻ, Wayman đã cho đi đồ chơi, và sau khi trưởng thành, anh đã cho đi nhiều thu nhập kinh doanh và quyền lực mà không nói gì. Không phải là nhượng bộ mà là vì không quan tâm.

Arwin mở miệng, vui vẻ nhìn đôi mắt dao động của Shailo như muốn nứt ra.

“Tôi lo lắng nên mới vậy. Thật may mắn khi Đại công tước, người luôn tránh xa mọi thứ, lại có người mà ngài ấy yêu quý.….”

Arwin nói, nhấn mạnh từ "yêu quý". Khuôn mặt nhăn nhó của Shailo trông như sắp bật khóc.

“Có thể ngài ấy đã rơi vào bẫy của con cáo độc ác. Nếu không thì làm sao Đại công tước có thể dính dáng đến con cáo như vậy? Thậm chí cho nó… vào phòng ngủ hàng ngày.”

Arwin bắt chước giọng điệu đầy lo lắng, hỏi liệu Bệ hạ có biết rõ nhất Wayman Baldwin là người như thế nào không. Càng như vậy, sắc mặt Shailo càng trở nên hỗn loạn.

“Wayman không phải là loại người sẽ yêu quý những thứ như thế. Ta biết rõ chứ. Cám dỗ... phải, đúng như ngươi nói, cậu ấy đã bị dụ dỗ. Ngay cả Wayman của thiên hạ cũng không thể chống lại được thủ đoạn của con cáo.”

Shailo lẩm bẩm như thể anh đang nói với chính mình chứ không phải Arwin. Anh ta cứ lặp đi lặp lại những từ “cám dỗ” và “thủ đoạn” như thể đang ám chỉ điều gì đó.

“Người ta nói rằng tộc Cáo bị bắt cũng chuyển từ hình dạng con người sang hình dạng cáo. Tôi nghe nói họ là hai thanh niên trẻ đẹp. Có rất nhiều người chứng kiến

nên tin đồn lan nhanh khắp quảng trường. Người ta nói rằng tộc Cáo có ngoại hình đặc biệt nổi bật. ”

“Thứ Wayman bắt được là một con cáo con, không phải một con người.”

Shailo trả lời với đôi mắt sáng ngời. Càng khó chịu hơn nếu người vào phòng ngủ của Wayman không phải là một con cáo mà là một con người, và nếu đó là một người có ngoại hình nổi bật.

“Ra là vậy.”

Arwin nhún vai. Sau một khoảng thời gian ngắn, ông ta lại nói. Ông ta chỉ chọn những từ có thể khiến Shailo khó chịu.

“Nhưng thưa bệ hạ, con cáo đó… ngài đã thực sự nhìn thấy nó chưa?”

Shailo nao núng trước câu hỏi của Arwin. Chưa từng. Thông tin anh nghe được từ Wayman là tất cả những gì Shailo biết về con cáo.

“Hãy thử nghĩ về con cáo mà bệ hạ đã bắt ngay bây giờ. Con cáo đó... là hình dạng con người? Hay là hình dạng con cáo? Bề ngoài như thế nào? Thật sự… nó có đẹp không?”

Arwin thì thầm hỏi. Giống như lưỡi rắn run lên sau khi há miệng, giọng nói của ông cũng khuấy động những làn sóng cảm xúc trong Shailo.

***

“…….”

Tia ngơ ngác nhìn lọ thủy tinh trên tủ đầu giường. Cây không rõ tên mà Tia mang theo trong ngày được đặt trong phòng ngủ chứ không phải trong phòng làm việc. Những nhị hoa màu hồng đã rách nát, gãy và rơi xuống khi Tia dẫm lên.

‘Thà vứt đi còn hơn.’

Dù cậu đã vò nát nó nhưng thứ bị xé nát không phải là cái cây mà là tấm lòng của cậu.

“Lem rồi.”

Wayman vỗ nhẹ vào cánh tay của Tia, người đang nhìn chằm chằm vào lọ thủy tinh trong khi cầm bút máy.

“A, xin lỗi.”

Tia nhìn xuống tờ giấy một cách u ám. Cậu chỉ viết chữ ‘E’ của ‘Emerald’ (Ngọc lục bảo) nhưng ngay cả chữ đó cũng bị mờ và khó đọc. Nỗi buồn trong cậu không khỏi lan tràn như mực in trên giấy. Cậu đã mất rất nhiều thời gian để viết chỉ một từ. Như anh đã nói và như những người lớn ở quê cậu đã nói, cậu thật vô dụng và ngu ngốc.

“Có mà….”

“Cái gì.”

“Anh đã nói rằng cảm nhận được nguồn năng lượng tốt từ tôi. Cái đó cỡ bao nhiêu?”

Tia hỏi với ánh mắt tha thiết. Nơi duy nhất cậu có thể dựa vào là nguồn năng lượng mà Tia thậm chí không thể cảm nhận được.

“Để xem. Nó nhỏ đến mức ta không thể ước tính được.”

“A….”

Wayman đang nói đùa, nhưng đôi mắt Tia run rẩy lo lắng.

“Cái đó, anh đã nói điều đó cách đây không lâu. Có vẻ như mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu anh tiếp xúc với tôi.”

“Vậy sao? Ta không chắc. Thật khó để cảm nhận được sự khác biệt thông qua những trò đùa của trẻ con như hôn lên má.”

Wayman ranh mãnh nói rồi nắm lấy tay Tia chọc ghẹo. Bàn tay gầy gò và trắng của cậu thật ấm áp. Bình thường Tia sẽ kinh hãi và cố gắng rút tay ra, nhưng hôm nay cậu không làm vậy. Đó là bởi vì tâm trí của Tia đang tập trung vào một nơi khác.

“Những hiện tượng bất thường có trở nên tồi tệ hơn vào những ngày xấu không? Anh nói rằng không sao nếu anh chạm vào tôi vào thời điểm đó. Những thứ kì lạ như bào tử sẽ ít đến hơn.”

“Đúng vậy.”

“Cái, cái đó chỉ áp dụng vào những ngày mưa thôi phải không? Chỉ những ngày mưa mới tồi tệ thôi phải không?”

Lý do Wayman giữ Tia ở gần là vì năng lượng tốt chảy ra từ cậu rất hữu ích. Wayman đã tự mình nói điều đó.

Nhưng bây giờ đã là mùa thu. Mùa thu, bầu trời trong xanh và gió mát. Vào mùa thu không có nhiều mưa và thời tiết đẹp kéo dài. Vậy thì Tia cũng sẽ chẳng có tác dụng gì mấy.

“Còn những ngày tuyết rơi thì sao? Tuyết cũng giống như mưa... Mùa đông chỉ còn vài tháng nữa thôi. Ngay cả khi tuyết rơi nhiều, anh có thấy điều gì kỳ lạ tương tự xảy ra với mình không?”

Wayman nheo mắt khi nhìn Tia, người đặc biệt nói nhiều hơn những ngày khác. Đôi mắt tròn màu xanh lá đầy lo lắng và thiếu kiên nhẫn. Wayman đã đoán được sơ bộ nguồn gốc của sự lo lắng. Tuy nhiên, anh không cảm thấy mình có nghĩa vụ phải tự mình giải đáp nỗi lo lắng đó. Bởi vậy mới nói, tại sao lúc đó lại đứng ngoài cửa mà không báo trước chứ.

“Ngay cả khi trời không mưa thì đó cũng chỉ là một ngày tồi tệ thôi phải không?”

Đôi mắt trong suốt tuyệt vọng nhìn Wayman. Đôi mắt tròn ngoan ngoãn đó chỉ có Wayman. Nó đặt một cái tên khác cho nỗi cô đơn đã bám chặt vào một góc trong anh suốt cuộc đời. Nó mang lại cho anh một cảm giác chiếm hữu và sự thắt chặt không tên mà anh chưa từng có trước đây trong đời. Không còn cách nào khác. Anh là người ích kỷ đến tận xương tủy và không biết cách duy trì một mối quan hệ bình thường.

“Có phải ngươi đang hy vọng tình trạng của ta bây giờ rất tệ phải không?”

“Kh, không, không phải như vậy.”

Tia lắp bắp. Cậu không thể nói không chút nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu muốn tình trạng của Wayman trở nên tệ hơn. Cậu chỉ hy vọng rằng anh sẽ nghĩ cậu là cần thiết, rằng cậu sẽ có ích gì đó dù chỉ là một chút.

“Nếu ngươi ngu ngốc đến mức ngỗ nghịch….”

Wayman bế Tia đang ngồi trên sàn lên và ôm cậu vào lòng.

“Ư á!”

Tia giữ chặt cổ Wayman trong không trung như thể đang ôm anh ấy. Cơ thể khá nhỏ bé của Tia được bao bọc trong vòng tay rộng lớn của Wayman. Wayman ngừng nói và cười khẩy. Nhiệt độ cơ thể và trọng lượng quanh cổ anh ở mức vừa phải.

“Thì cũng sẽ không vấn đề gì. Dù ngươi có ngỗ nghịch đến thế nào.”

Wayman gõ nhẹ vào trán Tia bằng ngón trỏ. Sau đó mang theo giấy bút hướng về phía giường.

“Viết lại thử xem. Cũng không phải từ khó mà.”

Sau khi ngồi xuống giường, anh ôm Tia từ phía sau và đưa cho cậu cây bút. Tia ngồi giữa hai chân của anh vừa vặn vẹo vừa di chuyển.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »