Chương 74

Chương 74

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

“Gấp đôi…?”

Tia nghiêng đầu. Khi anh nói nó nhiều gấp đôi, cậu cảm thấy tốt chẳng vì lý do gì cả. Nhưng có điều gì đó khiến cậu cảm thấy không ổn. Trên hết, biểu hiện của Wayman là như vậy. Trên gương mặt anh ấy nở một nụ cười nhẹ, thoải mái, nhưng có lẽ đó là vì Tia thường chỉ nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của anh ấy. Vì lý do nào đó mà nụ cười đó khiến cậu có vẻ hơi khó chịu khi đến gần. Wayman đưa ra một lời thuyết phục khập khiễng, hỏi rằng cậu đang cố làm gì với bộ não ngu ngốc của mình.

“Đó là một điều kiện tốt. Ngay cả doanh nghiệp thành công nhất cũng không thể kiếm được lợi nhuận gấp đôi.”

“Ờ, ừm.”

Tia, người vốn đã đơn giản và nhẹ dạ cả tin, bắt đầu bị dụ dỗ. Nhưng chẳng bao lâu sau, cậu nhận ra cái gì gấp đôi và lấy chăn che mình lại. Mặc dù cậu đã mặc đồ ngủ nhưng đôi mắt đầy du͙© vọиɠ của Wayman dường như đang nhìn phía bên kia bộ quần áo của cậu.

“Kh, không thích!”

“Không thích thế này, không thích thế kia, gì mà kén chọn.”

“Nó là chuyện chỉ tốt với Wayman thôi.”

“Ngươi có chắc nó chỉ tốt cho mình ta không?”

Wayman hỏi với giọng ranh mãnh nhưng kiêu ngạo. Có vẻ như có một chút trêu chọc ngầm trong đó nên Tia cắn môi dưới. Đôi mắt anh luôn tự tin và sắc bén. Và nó khiến cậu cảm thấy như mình đang khỏa thân.

“Chậm chạp.”

Khi Tia không trả lời, Wayman giật mạnh tấm chăn cậu đang trùm. Tia đang ngồi với nửa cái chăn che kín người, nửa còn lại hở ra, cậu bị kéo đến trước mặt anh. Những nỗ lực của cậu để mở rộng khoảng cách bằng cách di chuyển bằng hông cách đây không lâu đã trở nên vô ích.

“Chắc phải trả thêm lãi quá.”

“A, không được…!”

Khi nhắc đến tiền lãi, Tia nhanh chóng ngồi xuống trên một đầu gối của Wayman. Làm gì có thương nhân nào độc ác như vậy. Anh đỡ lưng Tia bằng cánh tay của mình và thúc giục cậu bằng cách hất cằm. Tia nuốt nước bọt và từ từ tiến lại gần mặt Wayman.

Chụt, chụt, chụt.

Tiếng hôn lên má vang lên ba lần liên tiếp. Tia xấu hổ đến mức ngồi lên đùi anh và dậm chân. Tuy nhiên, biểu hiện của Wayman vẫn giống như khi anh thúc giục Tia. Tia cảm thấy hơi uể oải và mệt mỏi.

“Ngươi chẳng có thành ý gì cả.”

“Ức….”

Bàn tay của Wayman chạy dọc sống lưng Tia. Mồ hôi chảy ra theo cái chạm của anh.

“Tôi không biết. Tôi đã làm hết ba lần rồi.”

Tia xòe ba ngón tay ra. Cậu hôn má anh ba lần cho ba bữa ăn, nhưng anh ấy lại nói cậu không có thành ý. Từ quan điểm của Tia thì điều đó thật không công bằng.

“Không.”

Anh điều chỉnh vòng ôm của Tia để cậu hướng về phía trước rồi kéo sát về phía mình. Tia dường như được bao bọc trong vòng tay của Wayman. Bộ ngực rộng và rắn chắc của anh chạm vào lưng cậu. Tia có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh ấy. Tia không thể giữ yên tay mình mà mân mê chúng.

“Ngươi cũng ăn vặt nữa.”

“Tôi đâu có yêu cầu đâu, là do họ đưa cho tôi mà.”

Với đôi tai đỏ bừng, Tia thấp giọng phản bác. Hôm nay, cậu ăn đồ ăn vặt như trái cây và bánh pudding được phục vụ không ngừng nghỉ với vị ngọt tuyệt vời. Nhưng đó có phải là lỗi của cậu đâu. Tội duy nhất của Tia là ăn nó vì nó được đưa cho cậu.

“Nếu, nếu ngay từ đầu anh không bắt tôi thì anh đã không cần phải… cho tôi ăn rồi….”

Tia lẩm bẩm với chính mình bằng một giọng trầm hơn trước. Cậu cũng nói thêm rằng ở vùng đất nơi cậu sống đầy hoa trái. Tia muốn đưa ra một lời phàn nàn khác vào thời điểm này, nhưng cậu không thể. Điều này là do Wayman đã cắn vào gáy Tia.

“Ui da…!”

Tia run rẩy xoa xoa gáy nơi anh đã cắn cậu. Thực ra nó không hề đau chút nào. Nhưng nó thật đáng sợ.

Tia nhìn lại anh với ánh mắt bực bội, nhưng rồi lại quay đầu về phía trước. Đôi mắt đen nhìn xuống cậu đang run rẩy dữ dội.

“Có vẻ ngươi muốn trở về nhỉ?”

“Tôi muốn đi chứ. Nh, nhà tôi mà….”

Tia lắp bắp, cậu bị sốc trước ánh mắt của Wayman. Tuy nhiên, cậu vẫn không tự tin khi nói. Cho đến gần đây, suy nghĩ chính của Tia là phải về quê, nhưng bây giờ cậu lại thấy bối rối. Cậu thực sự muốn đi bằng cả trái tim mình, hay là vì cậu cho rằng tộc Cáo không nên rời bỏ quê hương của mình, hay vì tộc trưởng nói rằng ông ấy ghét con người và thế giới loài người?

“Đừng mơ nữa. Vì ta không có ý cho ngươi quyền lựa chọn đâu.”

Giọng nói kiên quyết lạnh lùng khiến Tia nhìn về phía trước mà không ngoái lại.

“Kh, không có mơ. Tôi vốn dĩ không có mơ mà.”

Tia cúi đầu. Những đường nét trắng ngần ở gáy và vết răng trên gáy đọng lại trong tầm nhìn của Wayman. Giọng nói hung dữ của anh dịu đi một chút.

“Càng ngày càng tiến bộ.”

“A….”

Tay của Wayman chỉ vào một chồng giấy tờ trên tủ đầu giường, Tia, người không tránh khỏi những lời khen ngợi, đỏ mặt vì phấn khích. Cho đến sáng, một tờ giấy đã tăng lên mười tờ.

Tia lần đầu hào hứng với việc học đã nài nỉ vào phòng ngủ bất cứ khi nào có thời gian trong ngày. Mỗi khi bữa ăn kết thúc, cậu lại cắn lấy gấu áo choàng hoặc gấu quần của Wayman rồi kéo kéo. Wayman cảm thấy buồn cười khi dùng hết sức mình bám vào một vật nhỏ như vậy, giữ cho đến khi bốn chân run rẩy thì anh mới chịu điều chỉnh lại lực của mình.

Nhờ nỗ lực của mình, Tia đã có thể viết được những từ tử tế chỉ trong một ngày. Tất nhiên, so với nét chữ của Wayman thì nó thật tệ, và tất cả những gì cậu có thể làm là biết cách viết tên anh ấy và tên của chính mình, nhưng đó là một tiến bộ rất lớn. Động lực của cậu tăng vọt khi nhận được lời khen ngợi. Có thể đó chỉ là một lời nhận xét đối với Wayman nhưng đó là một lời khen dễ chịu dành cho Tia. Cậu hiếm khi nhận được lời khen từ ai khác ngoài tộc trưởng. Lòng cậu rộn ràng phấn khích như đang đứng trên mây.

“Tiếp theo ta sẽ học gì ạ?”

“Không biết.”

Tia hỏi với vẻ mong đợi, nhưng giọng nói đáp lại rất cộc lốc. Khi Tia trở nên ủ rũ một cách rõ ràng, Wayman nhẹ nhàng vuốt ve má cậu bằng các đốt ngón tay của mình.

“Ngươi muốn học gì.”

“Tôi cũng muốn viết tên của tộc trưởng. Chỉ có một chữ thôi.”

Tia viết tên Wayman và tên của chính mình, nên điều tiếp theo cậu tò mò là tên của tộc trưởng.

“Ta tò mò về tộc trưởng của ngươi.”

Cánh tay của Wayman đưa ra phía trước và quấn quanh eo Tia. Tia rêи ɾỉ ngay khi cánh tay của anh dồn sức vào. Tia nhanh chóng nghĩ đến những người khác.

“Tôi, tôi cũng muốn viết tên May, và cũng muốn viết tên thư ký Rhonda nữa.”

“…Nực cười nhỉ. Tất cả đều là tên nữ. Ngươi định tiết lộ mình là đàn ông à?”

“Không. Simon! Tôi cũng muốn viết tên Simon. Hoa, nho, đệm và những thứ tương tự nữa.”

Tia cảm thấy một ánh nhìn lạnh lẽo phía sau gáy mình. Tia xua tay một cách điên cuồng và nói rằng cậu chỉ nhớ đến vì cậu nhìn thấy những người đó thường xuyên nhất. Và cậu liệt kê rất nhiều thứ mà mình thích.

“Nghĩ lại đi. Nó đắt lắm nên ta không chắc bây giờ ngươi có trả được không.”

“…Giá tiền anh chỉ cho tôi thay đổi tùy theo từ sao?”

“Ờ.”

“Tôi muốn viết tên viên ngọc anh đã tặng tôi….”

Tia tiếc nuối nói và nghịch nghịch chiếc vòng cổ ngọc lục bảo của mình. Cậu lo lắng rằng nó sẽ bị mòn sau khi cậu chạm vào nó thường xuyên, nhưng cậu vẫn tiếp tục chạm vào nó.

“Vậy thì mai học. Ta sẽ viết cho.”

“Thật sao?”

Wayman gật đầu đại trước giọng nói đầy mong đợi. Thế là chữ mai học đã quyết định là chữ ngọc lục bảo.

“Ham.”

Tia, người suốt ngày bận ăn và học, ngáp dài. Không khí ban đêm độc đáo tràn vào qua cánh cửa ban công hơi mở. Nó có mùi của không khí đêm yên tĩnh và mát mẻ.

“Mệt nhỉ.”

Chắc hẳn Wayman cũng mệt nên anh tắt đèn rồi nằm xuống. Tia trong vòng tay Wayman cũng tự nhiên nằm xuống trong tư thế ôm. Ngực của Wayman vẫn ở phía sau cậu, và cánh tay của Wayman được đặt dưới đầu Tia thay vì một chiếc gối. Quá trình này diễn ra tự nhiên như nước và Tia chỉ chớp mắt trước khi mở miệng.

“Ngủ… như thế này?”

“Vì trời trở lạnh hơn.”

Wayman ôm Tia lại gần hơn với giọng thản nhiên. Cái lạnh có liên quan gì đến việc ôm? Tia không hiểu. Nhiệt độ đầu thu vừa đủ mát mẻ đến dễ chịu, và chiếc chăn của anh thật ấm áp như thể nó sẽ bảo vệ cậu khỏi mọi cái lạnh.

Tia lơ đãng lắng nghe tiếng đập thình thịch của trái tim mình. Không có gì phải sợ Wayman sẽ nghe thấy tiếng tim đập nhanh của mình. Không thể nào anh không thể nghe thấy khi nó ồn ào thế này.

Tiếng đập thình thịch của trái tim Tia nhanh chóng lan đến đầu cậu. Bây giờ cậu không thể biết tim mình đang đập nhanh hay cậu đang chóng mặt nữa. Vì thế Tia hấp tấp mở miệng mà không nhận ra.

“Anh, anh có thích tôi không?”

“Đầu ngươi bị sao à?”

Một câu trả lời lạnh lùng lập tức đáp lại, tựa như không cần phải suy nghĩ nữa. Đó là câu trả lời mà cậu đoán trước được nên không có gì ngạc nhiên cả.

“…Tại tôi thích anh.”

Tia lơ đãng lẩm bẩm, giọng cậu như chìm xuống sàn. Sự tĩnh lặng như thiêu đốt đã trôi qua. Cánh tay Wayman đang ôm cậu, cơ thể cậu, má cậu và thậm chí cả ngón chân đều nóng bừng.

Trong một khoảnh khắc, Tia nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu Wayman ngủ thϊếp đi. Tuy nhiên, một khi cái miệng tự ý cử động thì nó vẫn không dừng lại.

“Vì thích nên tôi mới hỏi.”

“Ta thì không nên đừng mong đợi gì nhiều.”

“…Vâng.”

Tia gật nhẹ đầu. Tia cũng biết mình thế nào. Ai lại thích một người như cậu chứ? Một kẻ ngốc không có gì và chỉ thiếu sót.

Mọi người trong làng đều ghét Tia. Một số thậm chí còn nói rằng họ ước Tia chết đi. Vì vậy, việc một người thông minh như Wayman không thích chính mình là điều đương nhiên và hiển nhiên.

“Tôi biết rồi.”

Tia ngủ thϊếp đi, trả lời yếu ớt như thể vừa rơi xuống nước.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!