Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 73

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Simon nhặt viên đá quý lăn trên sàn và miệt mài lau chúng bằng quần áo của mình. Một mặt đã có vài vết xước giống như sợi chỉ.

“Tôi nên làm gì với cái này ạ?”

Simon bối rối hỏi vì anh không thể buộc tội con cáo nhỏ. Nhưng Wayman vẫn thản nhiên.

“Thẩm định ở đâu?”

“Tôi luôn giám định ở nơi ngài đã giao phó. Là nơi ngài đã mua viên ngọc lục bảo.”

“Tìm người thẩm định khác đi. Vài người. Khoảng năm người.”

Wayman xoay chiếc bút máy trong tay. Khi nhìn xuống, mắt anh lại nhìn vào con cáo. Dường như viên kim cương xanh được cho là có chất lượng cao nhất không được Tia để tâm. Có lẽ Tia đã chà xong chiếc ghim cài nên lần này cậu đang chà chiếc vòng cổ ngọc lục bảo.

“Ngài có nghĩ chúng ta đã bị vương quốc Kanta lừa không?”

Simon vừa hỏi vừa sắp xếp đá quý. Vì chưa có gì chắc chắn nên anh ta thận trọng khi bỏ nó vào hộp đá quý. Dù nhìn thế nào thì nó cũng trông giống như một viên kim cương xanh thật sự. Đó là màu sắc không thể tạo ra một cách nhân tạo.

“Có lẽ. Có vẻ như những nguồn cung cấp mà họ liên tục yêu cầu đã được lên kế hoạch để chuyển vào túi sau của Arwin.”

Wayman cười cay nghiệt. Đây là lý do tại sao anh không thể đối xử chân thành với Arwin. Vì anh có thể nhìn thấy rõ ràng những chi phí thô thiển đó.

“Họ cần vật tư nhưng không thể đưa ra cái giá tương ứng nên có lẽ là như vậy. Công tước Arwin đang định làm cái quái gì vậy? Chỉ riêng lãnh thổ của công tước là đã rất nhiều rồi.”

Rhonda ở bên cạnh gật đầu và nói như thể dù có nghĩ thế nào thì cô cũng không thể hiểu được. Wayman Baldwin không phải là người cho đi thứ gì đó mà không nhận lại được gì. Các quốc gia xung quanh và Arwin cũng biết rõ điều này. Nhưng Arwin Carter cũng biết rằng Wayman không tiếp nhận đá quý và những thứ tương tự.

“Và tại sao họ lại gửi cho ngài đá quý? Mặt hàng xuất khẩu chính của Vương quốc Kanta là hàng dệt may mà.”

Thảm và các loại vải khác nhau được sản xuất tại Vương quốc Kanta được đánh giá cao vì chúng là mặt hàng được nhiều quốc gia ưa chuộng.

“…Chắc có tay trong rồi.”

Wayman lặng lẽ lẩm bẩm. Anh chưa bao giờ tự mình đặt bất kỳ món đồ nào. Vậy mà anh đã tự mình chọn viên ngọc lục bảo và thậm chí còn quyết định hình dạng cắt. Và có vẻ như điều đó đã đến tai Arwin. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà người thợ kim hoàn bán viên ngọc lục bảo đánh giá nó là hàng thật.

“Đến bắt cửa hàng đá quý đó đi.”

***

Y như rằng khi buổi tối đến. Wayman nói rằng anh ấy sẽ luyện kiếm rồi rời khỏi phòng, và vì điều đó nên Tia đã bị xích lại ngay khi cậu bước ra ngoài sau khi tắm rửa.

Tia thề là cậu sẽ không bỏ chạy, nhưng anh ấy lại không tin cậu một chút nào. Wayman mở cửa với tư cách là một con người và hành động lạnh lùng, nói rằng rõ ràng cậu sẽ trốn thoát như một con cáo. Kể cả nếu không phải vậy, anh chắc chắn rằng sẽ có chuyện gì đó xảy ra nếu cứ để cậu yên như vậy. Khi Tia phủ nhận, Wayman kể lại tất cả những sự cố mà Tia đã gây ra cho đến nay. Khi anh kể lại ngày cậu say sau khi uống rượu, cuối cùng Tia đã cầu xin anh dừng lại vì sẽ ngoan ngoãn.

“Kaoo! Kao!”

‘Người gì mà như quỷ.’

Còn lại một mình trong căn phòng, Tia dùng đuôi đập mạnh lên giường.

Thực ra, Wayman đã đúng. Đương nhiên là lúc này cậu đang ở trong phòng ngủ của Wayman, nhưng hôm nay Tia chỉ muốn chạy trốn. Bởi vì Wayman bắt đầu đặt giá cho mọi thứ sau đêm qua. Anh ấy đã cho cậu biết điều đó như một thông báo sau bữa tối hôm nay.

Lẽ ra cậu phải nhận thấy điều gì đó đáng ngờ ngay từ lúc thực đơn bữa ăn liên tiếp trở nên quá xa hoa. Không thể nào mà Tia, người luôn luôn bị bạn bè ở quê nhà lừa dối, có thể đoán được ý định của Wayman.

“Chẹp….”

‘Dù vậy thì nó cũng ngon.’

Tất cả đồ ăn cậu ăn ở đây đều ngon, nhưng có lẽ cậu sẽ không bao giờ quên được ba bữa ăn hôm nay. Thật đáng tiếc khi cậu không thể ăn được dù chỉ một phần ba món ăn ngon đó vì cơ thể nhỏ bé này. Tia nhớ lại bữa tối thịnh soạn nhất của mình. Trong số các món trong thực đơn, món gà tây nướng hun khói với lớp da giòn thực sự rất tuyệt vời. Món tráng miệng rất phong phú, mùi thơm của một loại trái cây lạ với nhiều quả nhỏ vẫn còn vương vấn trong miệng cậu.

‘Anh bảo tôi cứ ăn bao nhiêu tùy thích mà.’

Tia nằm xuống đuôi trong cảm giác no bụng, Wayman đã đe dọa cậu, anh nói rằng cậu đã ăn nhiều thế này mà đến cả một nụ hôn trên má cũng không có.

“Kao!”

‘Cái sợi dây đáng ghét này.’

Tia kéo sợi dây buộc vào cột giường rồi gục xuống. Tấm chăn mềm chìm xuống dưới sức nặng của Tia.

“Kao! Kao!”

Tia một mình miệt mài chửi mắng Wayman. Người ta nói rằng ngay cả những con hổ cũng sẽ đến khi được gọi như vậy, và đúng ngay lúc đó Wayman mở cửa phòng ngủ bước vào. Khuôn mặt tuấn tú của anh ướt đẫm mồ hôi, như thể anh đã sử dụng cơ thể rất nhiều. Tia vô thức nuốt nước bọt.

“Toàn là lông.”

Vì Tia liên tục đập đuôi nên lông bay tứ tung xung quanh tấm chăn. Wayman bực bội giơ tay lên và đi vào phòng tắm. Anh không quên liếc nhìn Tia một cách lười biếng trước khi bước vào.

“Kang.”

Ánh mắt ở ranh giới giữa chế giễu và uể oải thật kỳ lạ, khiến lông đuôi của Tia xù lên một chút. Thật là thô tục khi thể hiện vẻ mặt đó với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Tia bồn chồn và xoay vòng quanh không gian mà dây xích cho phép.

Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi. Tiếng nước trong phòng tắm im bặt, chân Tia càng bồn chồn hơn. Tia không thể tháo dây xích hay bỏ chạy nên cuối cùng đã chọn cách giả vờ ngủ. Vừa nghe thấy tiếng tay nắm cửa xoay, cậu vội đổ người xuống chăn. Tia hít một hơi thật sâu, thở ra và thả lỏng mọi cơ bắp trên cơ thể.

“…….”

Dường như đã ra khỏi phòng tắm nhưng Wayman không có phản ứng gì. Khi hé mắt ra, cậu thấy anh đang khoanh tay đứng trước cửa phòng tắm, nhìn xuống Tia với vẻ mặt chán chường. Nhưng Tia không bỏ cuộc. Cậu nhanh chóng nhắm mắt lại và lần này bắt đầu nói mớ khi ngủ bằng tất cả sức lực của mình.

“Hư ư…. ưm….”

“Đừng làm bộ nữa, dậy đi. Mắt đang run kìa.”

Wayman ném bộ đồ ngủ lên người Tia. Nó có nghĩa là ngừng làm những điều vô ích mà trở thành con người đi. Tia lúng túng ngồi dậy và mở to mắt.

“Không phải ngươi nên trả tiền sao?”

“Kao….”

Tia vẫn nhất quyết ra vẻ không biết gì khi anh tra hỏi cậu như thể đang đòi nợ. Có vẻ như tên buôn độc ác ít khủng khϊếp hơn Wayman. Cậu nhớ lại điều Luna từng nói về việc lòng người hiểm ác ở thế giới loài người.

“Hừm.”

Wayman giả vờ như không biết gì và bế Tia lên, người đang nghịch nghịch bộ đồ ngủ bằng hai chân trước. Tia bị túm lấy sau gáy và đang được nâng lên, cậu cụp đôi mắt trừng trừng xuống khi đối mặt với anh.

“Ngươi vẫn còn no mà, nhưng chẳng phải ngươi quá vô lương tâm khi giả ngu sao?”

“Kao! Kao!”

Tia ôm đuôi và che bụng.

“Ngày càng nặng. Tròn vo nên cuộn lại cũng được luôn rồi.”

Wayman dùng tay kia đỡ mông Tia và cuộn tròn lại. Tia thực sự trở thành hình dạng giống như sợi len, cậu sủa dữ dội rồi biến thành người. Tia đang trùm chăn và cài nút bộ đồ ngủ đến tận cổ, cậu lẩm bẩm biện minh. Mặc dù vậy, cậu vẫn chà xát như thể đang che bụng mình.

“Khi là cáo thì tôi rất nhỏ nên dù chỉ ăn một chút cũng sẽ no. Nhưng nếu trở thành con người thì sẽ không có bụng đâu….”

“Biết rồi, đến đây đi.”

Wayman ra hiệu cho Tia ngồi vào lòng anh ấy. Nhìn anh với cặp đùi dày dặn, Tia đỏ mặt, cậu lùi lại một bước. Anh còn dọa nạt cậu đến cả một nụ hôn lên má còn không có chứ nói gì đến tăng số lần hôn lên? Tia không thể hiểu sao mà anh có thể nói những điều tục tĩu như vậy mà không hề chớp mắt. Tia suy nghĩ một lúc có nên đi lên hay không rồi mở miệng.

“Anh cắt nó được không?”

“Cái này cũng có phải táo đâu mà cắt cái gì?”

Wayman cười như thể điều đó thật ngớ ngẩn. Anh còn vạch trần việc Tia ăn đủ ba bữa chính cộng với bữa phụ.

“Nhưng nếu anh cắt nó đi một chút….”

“Sao ta phải làm vậy?”

“Anh bảo tôi ăn thì tôi cũng ăn rồi, nhưng khi anh làm như vậy tôi thấy hơi buồn đó. Và tôi cũng đã nói với anh rằng viên đá đó là giả mà.”

Tia run cổ và bắt đầu giải thích quan điểm của mình một cách dài dòng. Cậu trông giống như một con chim sẻ với cái đầu ngẩng cao, và một tiếng cười ranh mãnh thoát ra từ miệng Wayman.

“Cái đó là thông báo cho ta biết à? Thôi bỏ đi. À, ngươi chỉ cần thêm tiền đá quý vào chi phí mà ngươi phải trả là được. Sao ngươi dám làm hỏng món đồ được tặng cho ta chứ.”

“Gì mà hỏng chứ! Dù gì nó cũng là đồ giả mà.”

“Chỉ cần thẩm định lại thôi. Phải chờ xem có phải là hàng giả hay không.”

Đó là một giọng điệu thờ ơ. Tia nổi giận trước thái độ hờ hững của Wayman. Nhưng cậu vẫn tiếp tục nhìn anh ấy.

“Vậy…. nếu tôi đúng thì sao? Anh sẽ làm gì sau đó?”

Cậu thực sự có thể chắc chắn. Nó là giả. Tuy nhiên, không giống như Tia nghiêm túc hơn bao giờ hết, khuôn mặt của Wayman trở nên vui tươi hơn.

“Ta sẽ trả lại cho ngươi gấp đôi số tiền ngươi đã trả. Ta chắc chắn sẽ thanh toán. Ta thậm chí còn không yêu cầu cắt giảm như ngươi.”

Wayman nhàn nhã vuốt tóc, mỉm cười rồi quét qua cơ thể Tia bằng ánh mắt sâu xa.

_______________

Tui nghỉ tết đến 16/2 thì tui quay lại nhe. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »