Chương 71

Chương 71

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

“…….”

Wayman nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nhỏ bé đang gấp gáp nắm chặt. Vì lý do nào đó mà bàn tay của anh có vẻ to hơn cả hai bàn tay nhỏ ấy cộng lại. Tia giật mình và buông tay anh ra khi cậu đã nắm lấy nó trước. Wayman nhướng mày.

“Cái đó….”

Khi cậu nhìn chiếc ghim cài và tờ giấy đã vào tay Wayman, một cảm giác hối hận trào dâng.

Tia nhìn xuống chiếc vòng cổ ngọc lục bảo đeo trên cổ mình. Một ánh sáng rực rỡ tỏa ra. Mặc dù cậu không biết nhiều về thế giới, nhưng theo bản năng cậu biết rằng chiếc vòng cổ mà Wayman đưa cho mình có chất lượng cao hơn chiếc ghim cài đó. Nhưng người ta từng nói lòng tham không đáy mà. Trong khi đang đeo thứ đẹp đẽ này thì mắt cậu liên tục hướng về bàn tay của Wayman. Nếu không giành lấy ngay từ đầu thì Tia đã không như thế này rồi, nhưng cậu lo lắng khi nghĩ rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội để biến thứ đó thành của mình.

Viên ngọc đính trên chiếc trâm cài có màu đỏ, trong suốt và to như quả mâm xôi. Phần trang trí bằng vàng bao quanh chiếc trâm cài cũng khiến Tia say đắm bởi hình dáng lộng lẫy của nó. Nhưng có một thứ còn khiến cậu thèm muốn hơn cả viên ngọc sáng lấp lánh.

“Anh cũng mang tờ giấy theo à?”

Tia buồn bã hỏi, nhìn tờ giấy hơi nhàu ở mép. Thực ra, cậu muốn mảnh giấy có viết hai chữ trong của mình hơn là chiếc ghim cài nạm ngọc. Tất nhiên, sẽ thật tuyệt nếu cả hai đều là của cậu, nhưng nếu phải chọn một trong hai thứ tuyệt vời đó.

Giống như con người, tộc Cáo cũng học được nhiều cách sống và quy tắc khác nhau từ gia đình họ khi lớn lên. Việc viết lách cũng vậy. Tất nhiên, người chỉ có một mình như Tia thì không thể mơ tới được. Vì không biết gì nên anh luôn bị la mắng gay gắt mỗi khi vi phạm nội quy của bộ tộc và không bao giờ học được chữ viết. Nhờ sự quan tâm của tộc trưởng mà cuối cùng Tia đã học được cách đọc tên mình. Tộc trưởng thường đọc sách hoặc viết gì đó. Sau đó, bất giác Tia ngồi xuống cạnh ông, nhìn mái tóc dài và đôi bàn tay đang chuyển động nhẹ nhàng của ông.

Cái tên Tia có nghĩa là ‘nhỏ bé’. Nó không có ý nghĩa gì khác cả và chỉ đơn giản là một cái tên được đặt vì Tia quá tầm thường và nhỏ bé. Vì vậy, tên của cậu không hay chút nào. Tia biết cậu nên biết ơn chỉ vì được đặt một cái tên, nhưng cậu ghen tị với những người có cái tên đầy trìu mến.

Nhưng Tia thực sự thích cách Wayman viết tên mình bằng mực màu ngọc lam. Ý nghĩa không thay đổi, nhưng trông nó không còn xấu xí nữa. Những gì được viết ngay bên dưới tên anh cũng khiến trái tim cậu rung động. Nếu có thể, Ta muốn trân trọng phần có tên cậu và tên anh ấy được viết trên đó.

Tuy nhiên, Wayman nằm nghiêng một bên, để lại đá quý và giấy tờ vương vãi trên giường. Sau đó, anh ấy tạo hình đồng xu bằng ngón trỏ và ngón cái rồi vẫy tay. Giống như cha của Fel, người có thái độ gắt gỏng và bảo cậu trả tiền ăn nho.

“Không có gì miễn phí.”

“Làm gì có luật đó….”

“Nó ở đây. Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng biết thế giới vận hành như thế nào.”

Đây không phải là một phép ẩn dụ mà trên thực tế, Wayman nhận ra rằng mọi việc đều phải trả giá ngay cả trước khi anh chập chững bước đi.

“Anh nói anh sẽ tặng tôi chiếc ghim cài miễn là tôi viết đúng tên Wayman.”

“Lỡ lời thôi. Khi cân nhắc kỹ lại thì ta thấy không có lợi lắm.”

Anh ấy nhún vai và không biết xấu hổ mà thay đổi lời nói.

“Nếu không trả tiền thì cũng không được học chữ sao?”

Tia hỏi hôm nay có phải là lần đầu cũng như lần cuối cùng cậu học viết không, vai cậu chùng xuống, không còn sức lực. Dường như anh có thể nghe thấy tiếng thút thít, nên Wayman cũng không thể nói chính xác rằng anh sẽ không dạy chữ cho cậu nữa.

“Ngươi có học thì cũng không tiến bộ. Ta không có sở thích lãng phí công sức của mình.”

“Cái đó, hôm nay là lần đầu tiên tôi được học đàng hoàng mà… Sau này tôi có thể làm tốt hơn.”

“Làm sao mà tin được? Nếu ngươi thể hiện chút thành ý thì biết đâu được.”

Wayman lãnh đạm lắc đầu. Cảm giác như một con hổ nằm lười biếng hừ một tiếng vì phấn khích.

“Thật mà….”

Một tiếng lầm bầm vô vọng vang lên, giống như một đứa trẻ bị lấy mất kẹo ngay trước mặt. Wayman vẫy tờ giấy có tên mình như một cái quạt, như thể nó là một con tin. Mỗi lần như vậy, tờ giấy trắng lại có chút nhăn nheo, khiến Tia khó chịu.

Không phải Tia không thích hôn. Thích thì thích chứ không ghét. Nhưng bất cứ khi nào cậu tiếp xúc da thịt với anh thì cảm xúc của cậu lại đến và đi như một cơn thủy triều. Nó đáng sợ đến mức cậu không thể chịu đựng được.

“…….”

Tia ngồi xuống và đứng dậy liên tục, rồi lại quỳ xuống. Và rồi cậu đứng dậy như thể vừa đưa ra một quyết định lớn. Phải mất một thời gian dài để đi đến quá trình đó.

Trong lúc đó, Wayman đã nhiều lần chống lại cảm giác thôi thúc muốn cắn cậu. Sự thôi thúc của anh rất đơn giản. Đó là loại ham muốn khiến anh muốn tóm lấy mắt cá chân trông mong manh như cành cây của Tia và đè nó xuống. Miệng anh ứa nước miếng mỗi khi Tia nhấc chân lên xuống, và dù cậu không làm gì nhưng Wayman lại cảm thấy bị trêu ngươi bởi đôi má đỏ bừng của cậu.

Wayman đếm cừu trong đầu. Có cảm giác như nếu không làm vậy thì bằng cách nào đó anh sẽ chộp lấy cơ thể gầy gò ấy và nghiền nát nó. Sau khi đếm được khoảng năm con cừu, anh chuyển sang đếm cáo. Suy cho cùng thì con cáo vẫn tốt hơn con cừu.

Đúng lúc Wayman nghĩ rằng cảnh tượng Tia bước chân rời khỏi chỗ ngồi giống hệt như cách cậu thường làm khi còn là một con cáo.

Chụt-

Cùng với âm thanh đó, một cái gì đó nóng hổi đã chạm vào bên trái khuôn mặt của Wayman. Tia lấy rất nhiều can đảm, áp môi mình vào má Wayman như thể đang lao về phía anh. Dù vội vã chạm vào nhưng thời gian nán lại khá ngắn. Vừa chạm vào là buông ra ngay lập tức.

“…….”

“Được, được rồi chứ?”

Sau khi hôn Tia lắp bắp hỏi, còn tệ hơn cả lời chào của trẻ con. Cậu thở hổn hển như thể vừa làm được điều gì đó vĩ đại. Wayman mỉm cười khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng như hoa nở và bờ ngực phập phồng nhanh chóng.

“Được chưa à?”

Khi Wayman trêu chọc rằng con chim sẻ chạm mỏ của nó vào còn tốt hơn thế này thì Tia đã vừa rơi nước mắt vừa dậm chân. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu nắm chặt tay và từ từ leo lên giường. Lần này, thời gian lo lắng ngắn hơn trước và thời gian đôi môi nán lại lâu hơn.

“Thiệt tình.”

Wayman bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt của Tia, người đã nán lại khoảng 3 giây rồi tách ra. Nó tệ đến mức không thể nói nên lời, nhưng đồng thời nó cũng không đến nỗi quá tệ. Nhưng mặt khác, Tia chỉ thở dài và tự hỏi đến bao giờ mình mới có thể chấm dứt được chuyện ngu ngốc này. Toàn thân chàng trai nhuộm một màu đỏ, thậm chí lòng bàn chân cũng đỏ bừng. Trông giống như một bông hoa đã nở, và có vẻ toàn bộ cơ thể cậu đều là một bông hoa.

“Những gì ta nói có thể không quan trọng.”

Cơ thể của Wayman khỏe mạnh đến mức anh gần như không thỏa mãn chỉ bằng một nụ hôn lên má. Nhưng nhìn thấy mặt cậu đỏ bừng hơn cả một viên ngọc khiến anh không muốn làm gì hơn hôm nay. Trông cậu như thể sẽ bật khóc nếu anh chạm vào với đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại cùng đôi tay run rẩy.

“Hừm.”

Anh không thỏa mãn và đó là một lần tiếp xúc tầm thường. Nhưng vì cảm giác non nớt đó cũng thú vị nên Wayman quyết định bỏ qua.

“Nhận được rồi.”

Anh ném chiếc ghim cài và tờ giấy rồi đặt chúng vào tay Tia. Tia đã giữ nó một cách trân trọng.

“Tôi vẫn chưa xong viết tên Wayman….”

Tia hỏi, ôm chặt nó trong tay như sợ có người lấy mất. Bàn tay của Wayman chỉ vào nét chữ của Tia, trông giống như vị trí mà con giun đi qua.

“Phải mất một tuần để viết nó đúng cách. Ngươi đang bảo tôi ngồi đợi à?”

“Không, tôi không có ý đó….”

Ý Tia là liệu cậu có thể nhận nó hay không. Tia nói thêm với giọng trầm, nhưng dường Wayman như không nghe thấy cậu nói. Tia ngọ nguậy ngón chân khi nhìn vào chiếc ghim cài trên tay và tờ giấy có viết tên cậu trên đó. Tia đã nhận được quà từ Wayman hai lần rồi.

“Cứ coi như là ngươi ứng trước đi.”

Wayman kết thúc bằng một lời ngắn gọn và tắt đèn trong phòng. Ánh trăng sáng chiếu vào phòng. Tia liếc nhìn Wayman từ đúng vị trí cậu đang ngồi trên giường. Khi anh đã nằm đúng tư thế và hỏi cậu có định ngủ không, Tia cử động cơ thể.

Chụt.

“C, cảm ơn anh.”

Tia nói thêm lời cảm ơn khi cậu dán môi mình ở gần khóe môi anh, không phải trên môi hay trên má.

“Ha!”

Wayman hít một hơi.

Thật láo toét. Không phải cậu như một kẻ giả vờ ngây thơ sau khi đã mất rất nhiều thời gian để nói rằng mình không thể làm được sao?

Anh chững lại một lúc và nắm lấy phần sau của cái đầu xấc láo đã tách ra. Và Wayman cắn vào chóp mũi Tia đến mức hơi đau. Sau đó anh cắn chóp cằm, nghiêng mặt sang một bên cắn đến dái tai. Một luồng khí nóng như lửa đốt bốc lên từ dưới cằm Tia. Bất kể anh đặt môi ở đâu thì nhiệt độ cơ thể của cậu đều cao.

“Ức….”

Mũi đỏ như quả anh đào chín. Mái tóc bồng bềnh quấn quanh bàn tay của Wayman. Đôi mắt nhìn anh ngay trước mặt thật trong trẻo. Đó là đôi mắt của một người chưa bao giờ có ý định hay ý nghĩ xấu xa nào. Không giống như những suy nghĩ bên trong của Wayman, nơi chỉ chứa đầy những suy nghĩ đen tối.

“Anh thật sự thấy ít điều kỳ lạ hơn sao?”

“…Ừ.”

Đối với tên nhóc hoàn toàn tin vào lời của Wayman và hỏi câu hỏi một cách ngây thơ, anh gật đầu một cách qua loa.

“Sao. Lo lắng à?”

“…Không.”

Cậu lắc đầu với vẻ mặt hỏi ai mới là người phải lo lắng rồi tuột khỏi vòng tay anh. Những sợi tóc mỏng rải rác qua kẽ hở giữa hai bàn tay anh và cùng nhau thoát ra.

Póc.

Tia biến thành một con cáo như muốn che giấu khuôn mặt nóng bừng và cảm giác xấu hổ của mình.

“Đi xuống đi.”

“…Kao.”

Không thể tránh khỏi sự đe dọa của Wayman, cậu chỉ gật đầu nhẹ. Rồi trốn dưới gối. Trong lúc đó, Tia đã ngậm chiếc ghim cài và mang nó theo bên mình.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!