Chương 70

Chương 70

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Tia nhìn lại chữ viết của Wayman. Trông có vẻ như nó được viết một cách đại khái nhưng lại đẹp như một bức tranh. Trái lại, chữ viết của Tia rất lộn xộn. Thật khó để tin rằng họ sử dụng cùng một cây bút và giấy.

“Ư ưm….”

Tia đang nằm úp mặt xuống thảm, cậu ngừng viết, chắp hai tay lại và nghiến chặt cằm. Rồi cậu nhìn chỗ này chỗ kia trong nét chữ viết tay của mình với vẻ bối rối. Tất nhiên, điều đó không khiến chữ viết như giun đất của cậu trở thành rồng được. Tia bĩu môi và ngước nhìn Wayman, người đang chỉ mặc một chiếc áo choàng ngồi ở cuối giường.

“Nhưng kẻ hợm hĩnh là gì?”

“Là người sáng mắt lên khi thấy thứ đó.”

Wayman bắt chéo đôi chân dài, nhịp nhịp chân và chỉ vào viên ngọc. Tia kêu lên một tiếng nhỏ và cười khúc khích. Khuôn mặt cậu sáng lên khi nhìn thấy chiếc ghim cài.

“Vậy thì tôi là một kẻ hợm hĩnh. Bởi vì tôi thích đá quý….”

“Ha.”

Wayman thở dài khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ. Tia đang cố gắng phát âm đi phát lại từ hợm hĩnh. Sau khi gật đầu như thể đã học được từ mới thì đầu của cậu tròn xoe. Anh đã nghĩ đến việc nói với cậu rằng từ đó không có ý tốt gì cả, nhưng thật nực cười khi anh nói với cậu một cách chi tiết như vậy.

Thỉnh thoảng khi nghe câu chuyện về cuộc sống ở quê nhà của Tia, anh cảm thấy cậu chẳng khác gì một kẻ cô độc. Cậu đáng bị vậy sao. Tia là kiểu người mà dù có đặt ở đâu thì cuối cùng cậu cũng chỉ trở thành con mồi. Cậu có thể sống sót vì cậu sống trong nhà của anh, nhưng nếu một tên nhóc như trang giấy trắng đó mà sống ở thế giới loài người thì cậu đã bị vét sạch từ đầu đến chân và bị bỏ rơi trong ngõ hẻm từ lâu rồi.

Chữ viết cũng không có dấu hiệu cải thiện. Mặc dù hôm nay Tia mới học lần đầu tiên nhưng anh vẫn nghi ngờ liệu cậu có thể viết tốt như vậy hay không, dù cậu có đủ kỹ năng để viết. Chỉ cần viết theo là được mà sao lại không làm được chứ? Lúc Wayman khoảng 5 tuổi cũng không đến mức đó. Anh chưa bao giờ thấy một người nào ngu ngốc như vậy trong đời.

“Ta đã nói là ta biết tên ngươi mà.”

“Tôi có thể đọc, nhưng… tôi chưa bao giờ viết nó.”

Đó là một giọng nói thiếu tự tin. Dù có gọi nó là một cái tên thì nó cũng chỉ có hai chữ cái mà cậu ấy thậm chí còn không thể viết được. Như biết mình đang xấu hổ nên cậu tự sờ tóc mình. Mái tóc xoăn màu kem của cậu bị xoăn không lâu sau khi gội đầu.

“Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì khi đến từng tuổi này hả?”

“Lần, lần trước tôi đã nói với anh rồi… Chạy nhảy, ngủ, ăn dâu rừng….”

Tia trả lời một cách trung thực, đếm từng ngón tay một. Tại sao lại hoành tráng đến thế khi nói rằng sống mà không làm gì cả?

“Vì anh tò mò nên mới hỏi à?”

Wayman nhướng mày với giọng nói sắc bén. Tia bị sốc trước ánh mắt kiêu ngạo đang nhìn xuống đó.

“…Không.”

Khóe mắt Tia cụp xuống khiến đôi mắt vốn đã tròn trịa của cậu trông ngoan ngoãn hơn. Wayman giật lấy cây bút đã cũ đến mức không thể sử dụng được nữa và chỉ mân mê nó.

Anh ngồi nghiêng bên cạnh Tia và cử động tay. Mực chảy ra khỏi ngòi bút vẽ nên một đường cong duyên dáng. Tên của Tia được viết bên dưới dòng chữ ‘Wayman Baldwin’.

“Viết cái này nữa. Tên của chính mình mà còn không viết được thì đúng là đồ ngốc.”

“Woa….”

Ngay cả sau khi nghe thấy anh mắng là đồ ngốc, Tia vẫn bị ấn tượng bởi những đường thẳng và những đường cong nối liền nhau. Cậu thực sự thích cách Wayman viết tên cậu. Đó là một cái tên mà Tia chưa bao giờ nghĩ là đẹp, nhưng nhìn nó theo cách này, cậu nghĩ nó cũng đẹp đấy chứ. Mọi thứ đều trở nên tuyệt vời sau khi qua tay Wayman.

Tia, người đang đánh giá cao cái tên như thể nó là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, dùng ngón tay lần theo tên của mình. Vết mực chưa khô còn dính trên ngón trỏ của cậu.

“Ơ….”

Tia theo phản xạ định lau vết mực trên ngón tay lên áo của mình. Wayman nhìn thấy điều đó và giật tay cậu ra. Đó là một bàn tay lạnh ngắt, như thể vừa mới lấy cây bút cách đây không lâu.

“Làm gì mà bẩn vậy?”

Wayman lấy một chiếc khăn tay từ tủ đầu giường, làm ướt nó bằng nước và lau sạch mực trên những ngón tay bị dính mực của cậu. Sau khi lau sạch tất cả, anh nói thêm rằng anh ghét nhất những thứ bẩn thỉu và vứt chiếc khăn tay đi.

“Thật là ngu ngốc.”

Sau đó là một câu mắng ngắn. Tia siết chặt nắm tay, như thể đang quấn những ngón tay của mình quanh nó. Phần tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể mát mẻ rất mát mẻ. Wayman lại ngồi nghiêng trên giường và nhìn xuống Tia. Sau đó, anh vỗ nhẹ vào tên nhóc đã ngồi yên một lúc.

“Không trả tiền sao?”

“Tiền gì…?”

Tia lắc đầu rồi lơ đãng hỏi.

“Ta nói rằng sẽ viết tên ngươi và tặng ngươi đá quý nếu ngươi viết tốt. Không phải cái đó là thù lao sao?”

“Thù lao….”

“Không có thứ gì trong thế giới con người mà không có giá cả. Dù không phải là hàng hóa thì cũng vậy.”

Ánh mắt nhìn Tia từ trên xuống dưới thật lạnh lùng. Như thể đang đối xử với một kẻ vô lương tâm không biết ơn, Tia ngọ nguậy đôi chân trần. Sau đó, cậu lần lượt nhìn vào cái tên được viết rất đẹp của mình, chiếc ghim cài đính đá quý và Wayman, người đang dành cho cậu rất nhiều sự quan tâm.

Cái gì mà thù lao. Đó là điều mà cậu thậm chí còn chưa từng nghĩ đến. Tia tự hỏi liệu mình có nên tặng Wayman thứ gì đó không vì anh đang dạy cậu viết, điều mà trước đây cậu chưa từng làm trong đời, nhưng cậu chẳng có gì cả.

“Không có tiền….”

Tia lẩm bẩm một cách u sầu. Theo những gì Wayman nói thì có nhiều thứ phải trả tiền. Quần áo cậu mặc bây giờ và bữa ăn cậu ăn hàng ngày đều là của anh ấy. Khi Tia nghĩ mình phải trả giá cho mọi thứ thì tương lai của cậu trở nên đen tối hẳn. Cỡ này thì việc tặng một bó hoa là chưa đủ. Tuy nhiên, Tia, người chỉ sống trên mảnh đất của mình nên không thể nào có tiền được. Gần đây cậu mới biết đến khái niệm tiền bạc.

“Trông ta cần tiền lắm à?”

Nhìn vào khuôn mặt lo lắng của cậu, Wayman khịt mũi kiêu ngạo. Tia đã miệt mài suy nghĩ để nghĩ ra thứ gì đó cậu có thể cho đi ngoài tiền.

“Ờ… Tôi có thể làm việc không?”

“Ngươi? Với cơ thể của một con cáo thì có thể làm được gì?”

Nhưng Wayman ngay lập tức cười lớn. Hình dáng của Tia khi còn là con người vô cùng nổi bật. Nếu làm việc thì phải làm với hình dáng con cáo, nhưng rốt cuộc cơ thể nhỏ bé đó có thể làm được việc gì? Anh nghĩ đến nhiều việc linh tinh, nhưng không việc nào cần đến sự giúp đỡ của cậu. Mang đi đâu cũng không hợp.

“Cỡ mức nhổ cỏ dại thì cũng….”

“Nhổ cỏ….”

Wayman cau mày và tưởng tượng ra một con cáo đang chạy quanh khu vườn của dinh thự để nhổ cỏ.

Kích thước của con cáo từ đầu đến mông chính xác bằng kích thước cẳng tay của Wayman, chỉ có cái đuôi là to một cách không cần thiết. Sẽ rất khó khăn dù nó phải dành cả cuộc đời mình để nhổ cỏ trong khu vườn của dinh thự rộng lớn này.

Đột nhiên, anh nghĩ đến một con cáo đang rêи ɾỉ trong khi lấy một bông hoa duy nhất bằng miệng để rồi bị ngã và lăn ngửa. Anh không thể tin được cậu sẽ nhổ cỏ với cơ thể như vậy. Anh chỉ nở nụ cười.

“Cỏ dại chắc phải lớn hơn cả ngươi. Ngươi định lăn lộn bao nhiêu lần? Ta không cần.”

“Đừng nói là bây giờ anh không định đưa cái đó cho tôi nha….”

Tia chỉ chiếc ghim cài rồi nhìn Wayman đang vẫy vẫy tay một cách nghi ngờ.

“Ha! Đùa à?”

Vẻ mặt Wayman đầy kiêu ngạo khi anh ta hít một hơi thật sâu và nói những thứ đó ta có đầy. Ánh mắt nhàn nhã và ngạo mạn của anh từ từ di chuyển từ đỉnh đầu Tia đến môi cậu.

Tia lắc đầu, cậu nhận ra ý nghĩa của ánh mắt đó. Mái tóc mỏng, xoăn bồng bềnh vô lực tung bay.

“…Không thích.”

Giọng nói từ chối khá tức giận. Wayman nằm xuống giường và nheo mắt lại.

“Ta đoán ngươi không biết giá cả thị trường vì ngươi chỉ sống ở vùng núi, nhưng một nụ hôn, học viết và đá quý đều rất rẻ. Dù ngươi có hôn ta cả ngàn lần đi chăng nữa thì ngươi cũng không thể trả được dù chỉ là một nửa số đá quý đó. Biết chưa?”

“Nh, nhưng mà.”

Mặt Tia đỏ bừng rồi cậu mím môi. Wayman mỉa mai nhìn xuống khuôn mặt đó một cách thích thú.

“Thế giới này thật dễ dãi.”

“Tại sao anh lại muốn nhận cái đó? Anh không cần mà….”

“Gì nhỉ… Có ít hiện tượng kỳ lạ hơn.”

“Anh đã nói nó chỉ biến mất vào những ngày thời tiết xấu đến gần. Tôi nghĩ anh đã nói rằng những gì anh nhìn thấy đều giống nhau….”

Wayman trừng mắt nhìn cái miệng đáng ghét đang kể chi tiết từng cái một. Mỗi khi đôi môi đỏ tươi cử động, hàm răng trắng và chiếc lưỡi đỏ hiện lên rồi biến mất.

Wayman nhìn vào khoảng không một lúc, rồi lắc đầu và viện ra mọi lý do có thể. Anh chưa bao giờ cố gắng xoa dịu ai đó trước đây. Điều đó không phù hợp với tính cách và sở thích của anh.

Tuy nhiên, không còn cách nào khác vì tên nhóc chết tiệt đó thường xuyên biến thành cáo. Cơ thể tên nhóc ấy quá khỏe mạnh để có thể để mặc nó như thế.

“Ta đã nghĩ là như vậy nhưng không phải. Nó có thể thay đổi tùy vào những lần tiếp xúc cơ thể.”

“Cái đó có lý không chứ….”

Tia lẩm bẩm, hỏi anh có ngốc không. Nhưng Wayman nhướn mày ranh mãnh và nhún vai. Ánh mắt anh dừng lại ở đôi chân đang ngọ nguậy của Tia. Bàn chân của cậu trắng nõn và mềm mại, không có một vết chai nào như cậu kể rằng mình đã chạy quanh làng.

“Chỉ có thể giải thích việc trên thế giới này thôi sao? Đây lại là chuyện ta không biết nữa. Nếu làm nhiều hơn thì không biết hiện tượng này có biến mất không.”

Tia lặng lẽ quan sát biểu hiện của Wayman. Cậu không thể tìm thấy một lời nói dối nào trên khuôn mặt kiêu ngạo của anh.

“Không thích thì thôi.”

Wayman chậm chạp đứng dậy, cố lấy tờ giấy và chiếc ghim cài đính đá quý trên đó. Tia vội vàng nắm lấy tay anh.

“Kh, khoan đã.”

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!