Chương 64

Chương 64

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


Cành cây va vào nhau phát ra âm thanh chói tai. Ánh trăng chiếu thẳng xuống xuyên qua cánh cửa ban công đang mở.

“Ơ….”

Tia bồn chồn đặt tay lên giường. Sau gáy cậu ngứa ngáy vô cớ và cảm thấy ngại ngùng với tất cả những hành động mà mình làm ra. Căn phòng yên tĩnh nhưng ánh mắt của Wayman thì rất náo động. Ánh nhìn của cậu dường như cũng giống như vậy. Tia bối rối không biết đó là lỗi của Wayman hay là lỗi của chính cậu mà cái nhìn chằm chằm đó có vẻ rất náo động. Điều quan trọng là cậu muốn hỏi lại một lần nữa.

“Không có nơi nào sao…?”

“Ừ.”

“Chỉ… mình tôi?”

“Bây giờ là vậy.”

Giọng trả lời ngắn gọn như tiếng thì thầm, hòa vào không khí như một tiếng thở dài. Sau một khoảng thời gian ngắn, Wayman lại mở miệng.

“Những thứ khác đang chết dần. Ngay cả khi họ vẫn còn thở thì đối với ta, chúng cũng giống như những thứ đã chết.”

Wayman vòng tay qua đầu giường như thể đó không phải là chuyện gì to tát. Nhưng một làn sóng ập vào trái tim Tia. Một cảm giác phấn khởi mà cậu chưa bao giờ cảm thấy trước đây ập đến. Cậu cảm thấy phấn khích và cảm thấy mình là một người đặc biệt. Những cảm giác đó tuy xa lạ nhưng chúng khiến cậu rung động tận đáy lòng. Nó cũng tương tự như khi Tia nghe Wayman nói ‘Ta cần ngươi.’

“Cho nên, ta không thể gϊếŧ ngươi.”

Sau câu nói đó, anh không nói thêm gì nữa. Anh chỉ kiên trì nhìn xuống Tia. Sự tập trung của ánh mắt đó tối hơn những lần khác. Khác với Wayman, người nhìn chằm chằm không chớp mắt, Tia chớp mắt nhanh chóng. Không có nơi nào để cậu có thể đặt ánh mắt đến mức chỉ muốn nhắm chặt mắt lại.

Bàn tay đang chạm vào tóc Tia như một cơn gió dần trở nên chậm rãi hơn. Rồi anh từ từ xoa đầu Tia như đang vuốt ve nó. Một bàn tay vụng về vòng qua đầu cậu, như thể chưa từng vuốt ve thứ gì trước đó. Tia có thể cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng cậu không muốn tránh né sự đυ.ng chạm của anh. Tia chỉ ngồi im lặng đón nhận sự vuốt ve vụng về của anh.

“Ngủ trước đi.”

Wayman vuốt ve cậu như thế vài lần, nhưng đến một lúc nào đó anh dừng lại rồi rút tay về. Tia ngước nhìn anh, thất vọng khi thấy anh rút tay lại. Nếu có thể, cậu muốn được vuốt ve thêm một chút bởi bàn tay to lớn ấm áp đó. Tuy nhiên, một cảm xúc tương tự như sự bối rối hiện lên trong mắt anh. Đó là một cảm xúc khó có thể nhìn thấy ở anh, người luôn có đôi mắt lạnh lùng và khô khốc. Tia tò mò về ý nghĩa cảm xúc của anh và muốn quan sát anh kỹ hơn, nhưng Wayman lại lạnh lùng đi vào phòng tắm mà không hề do dự.

‘Lúc nãy tắm rồi mà.’

Tia bĩu môi, cảm thấy tiếc nuối vì hơi ấm đã biến mất. Dù vậy, Wayman bảo cậu đi ngủ nên cậu vẫn ngoan ngoãn nằm xuống giường và đắp chăn đến tận cổ.

Sau khi qua đêm trong phòng Wayman hàng ngày trong hình dạng con người, Tia nằm sát ở mép giường mà ngủ. Giường của Wayman đủ rộng cho ba người nằm trên đó, nên nếu nằm sát mép giường sẽ có một khoảng trống khá lớn ở giữa. Tia đã giữ khoảng cách kể từ khi Wayman chạm vào cậu một cách nóng bỏng. Nhưng hôm nay cậu cảm thấy khoảng cách dường như rất gần.

“Không thể gϊếŧ….”

Tia lẩm bẩm những gì Wayman đã nói. Đáng lẽ cậu phải nhẹ nhõm khi biết rằng anh sẽ không gϊếŧ mình, nhưng cậu không thể cảm thấy nhẹ nhõm vì cảm xúc còn hỗn loạn hơn thế.

“A, cửa.”

Tia chú ý đến tất cả mọi thứ nên cậu đã đóng cửa ban công và kéo rèm lại. Cậu tắt đèn và sắp xếp lại gối. Dù xung quanh không có ai nhưng cậu vẫn tự mình luống cuống, đắp chăn rồi kéo đi kéo lại.

Chẳng bao lâu, cậu nghe thấy tiếng Wayman phát ra và cảm nhận được anh đang leo lên giường. Anh nằm xuống giường mà không nói gì. Tia ngơ ngác nhìn lên trần nhà. Ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

“Ta bận tối mắt tối mũi nên nhanh ngủ đi.”

Không biết làm sao mà anh biết Tia không ngủ được rồi lại nhận về câu phàn nàn từ anh.

“Vâng, vâng!”

Tia trả lời đầy tự tin nhưng không đời nào cậu có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ được. Cảm giác hồi hộp không rõ nguyên nhân và nhiệt độ cơ mà cậu cảm nhận được quá mức vẫn không biến mất ngay cả khi cậu nhắm chặt mắt lại. Nhưng khi Tia nằm yên và đếm số thì lại dần chìm vào giấc ngủ.

Và Tia đã có một giấc mơ. Không giống như những ngày khác, cậu nhận ra đó là một giấc mơ ngay khi bước chân lên bãi cỏ. Khi còn ở nhà, cậu rất ít khi mơ, nhưng cậu lại thường hay mơ sau khi đến đây.

‘Chắc con hổ lại xuất hiện nữa.’

Con hổ đen từng xuất hiện trong giấc mơ hai lần hiện lên trong tâm trí Tia và cậu nhìn quanh. Nhưng không có ai khác trên cánh đồng rộng lớn ngoại trừ Tia.

‘Á á!’

Lúc đó mặt đất rung chuyển như sắp nổ tung, Tia hét lên. Lập tức trên mặt đất xuất hiện những vết nứt, từng cái một vỡ ra. Sau một hồi loay hoay vì không còn chỗ đứng, mặt đất quen thuộc chẳng mấy chốc hiện ra dưới chân cậu. Tia có thể biết nơi này chỉ bằng cách nhìn vào hình dáng của hòn đá mà cậu đặt chân lên và những bông hoa dại trong kẽ hở.

‘Ngôi nhà….’

Một nơi rất quen thuộc, nơi cậu đã sống cả đời. Đó là nơi sinh sống của tộc Cáo. Tia đột nhiên ngẩng đầu lên. Đó chính là khung cảnh mà cậu biết. Đầu tiên Tia chạy về phía ngôi nhà. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, trời bắt đầu đổ mưa, sau đó cơn mưa tầm tã chuyển thành cơn bão.

Và. Tia đã nhìn thấy bóng lưng của vị tộc trưởng với mái tóc dài màu bạc đang rũ xuống ở phía trước ngôi nhà mà cậu đi đến.

‘Tộc trưởng….’

Ngay khi nhìn thấy tộc trưởng, khoảnh khắc nào đó trong giấc mơ đã hiện lên. Tia hiện đang đứng ở một ngày nào đó trong quá khứ. Ký ức có xu hướng làm cho các sự kiện thậm chí đã xa xưa trở nên sống động như điều gì đó đã xảy ra trước đó. Ký ức trong giấc mơ đưa Tia quay trở lại ngày cậu mười lăm tuổi.

‘Tia đến rồi à.’

Ông ân cần mỉm cười, nói rằng mình đã rất lo lắng cho cậu. Sau đó, nó giống như một mảnh ký ức. Tia chào đón tộc trưởng, và tộc trưởng nói rằng ông có chuyện muốn nói với cậu sau khi sửa xong mái nhà.

‘Tia của chúng ta không còn là một đứa trẻ nữa. Đúng chứ?’

Một giọng nói nhẹ nhàng. Cách nói chuyện và đôi bàn tay tử tế. Một nụ cười dịu dàng. Và lúc nào trời cũng mưa.

Có phải vì ông chỉ đến thăm cậu khi thời tiết xấu không? Mỗi khi Tia nhớ lại những kỷ niệm của mình với tộc trưởng thì thời tiết luôn xấu.

‘Họ đã phạm một tội ác rất lớn. Trong lúc đang chạy trốn để che đậy tội ác đó thì tai nạn đã xảy ra. Cả hai đều đã qua đời.’

Như mọi khi, tộc trưởng giải thích cho Tia lý do cậu không có gia đình bằng giọng điệu ấm áp và trầm lặng. Tia tự hỏi tại sao các tộc Cáo khác lại ghét mình đến vậy.

‘Tia, điều đó có thể không công bằng từ góc nhìn của cháu. Nhưng không còn cách nào khá. Ta không thể ép buộc những thành viên không thích cháu phải hòa hợp với nhau... Không có cách nào. Dù sao ta cũng là người lãnh đạo. Tia ngoan ngoãn của chúng ta hiểu mà, đúng không?’

Cậu cảm thấy buồn vì dù có cố gắng thuyết phục những con cáo khác bao nhiêu thì cũng không hiệu quả.

Kể từ ngày đó, một tảng đá lớn đã hình thành trong trái tim Tia. Việc không còn cách nào khác ngoài việc bị ghét bỏ suốt đời khiến cậu thu mình lại với từng lời nói và từng bước đi của mình.

‘Không sao đâu. Dù mọi người có ghét cháu thì cháu vẫn là một trong những thành viên quý giá trong tộc của ta..’

Tộc trưởng mỉm cười nhẹ nhàng cho đến giây phút cuối cùng trước khi rời khỏi nhà. Lúc đó cậu có cảm thấy được an ủi trước lời nói của ông ấy chăng?

“Tộc trưởng… tộc trưởng….”

Tia đã lạc vào một giấc mơ. Qua đôi mắt hơi hé mở, cậu thấy Wayman đang nhìn xuống mình. Thật khó để đọc được vẻ mặt của Wayman vì cậu đang say trong giấc mơ, nhưng cậu đã có thể duỗi tay ra. Tia lắp bắp và nắm lấy tay anh. Giống như năng lượng khó chịu biến mất khi cậu chạm vào anh vào một ngày tồi tệ, nỗi tuyệt vọng trong giấc mơ của Tia dường như cũng biến mất. Tia bám vào tay anh như thể đang nắm một sợi dây. Cậu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp đó đã không đẩy cậu ra.

Ánh bình minh dài đã trôi qua.

“Ham.”

Vào buổi sáng, Tia mở mắt rồi ngáp dài. Cậu nhìn thấy trần nhà tuyệt đẹp mà mình đã quen thuộc sau vài ngày. Tia chớp mắt và nhớ lại những ký ức mơ hồ. Chắc là cậu đã mơ, nhưng cậu không thể nhớ được.

“Bỏ ra được chưa?”

Và bên cạnh cậu là Wayman, người đang gắt gỏng như thể việc xoa đầu tối qua chỉ là ảo ảnh. Dù trời đã sáng nhưng anh ấy vẫn đẹp trai và hoàn hảo. Sau khi thưởng thức khuôn mặt của Wayman một lúc, Tia hạ ánh mắt xuống khi anh ra hiệu bằng mắt.

“Á a a!”

Cậu thấy bàn tay mình đang nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Wayman. Tia hét lên và hất tay ra ngay lập tức.

“Ngươi đã nắm nó.”

Một giọng nói cứng rắn và ánh mắt khó chịu hướng theo trên cái đầu giật mình đầy hoảng sợ của Tia.

“Xin, xin lỗi.”

Tia nắm chặt tay. Cậu xấu hổ đến mức đầu ngón tay bỏng rát như đang bốc cháy. Cậu tưởng Wayman sẽ trách mắng mình, nhưng ngạc nhiên thay anh lại không nói gì thêm. Thay vào đó, anh ấy đã đưa ra một chủ đề bất ngờ.

“Tộc trưởng tộc Cáo mà lần trước ngươi nhắc đến.”

“Hả? Tộc trưởng của tôi?”

Tia theo phản xạ hỏi lại. Khi nghe chuyện về tộc trưởng, đôi mắt đang ngái ngủ của cậu cũng đã mở to lên.

“Của tôi?”

“Vâng?”

Wayman nheo mắt lại. Tia cười gượng gạo, khóe miệng nhếch lên vẻ mơ hồ. Cậu không nghĩ mình đã làm gì sai ngoài việc nắm tay Wayman, nhưng dường như tâm trạng anh ấy đang không được tốt.

“Là nữ à?”

“Là nam…?”

Tia nghiêng đầu trả lời. Wayman nhíu mày.

“Nam? Ngươi nói người đó xinh đẹp mà.”

“À, phải. Ông ấy rất đẹp. Là một giống đực xinh đẹp.”

Tia dang rộng tay và cười thật tươi, cậu còn nói thêm rằng không có con cáo nào đẹp hơn tộc trưởng. Và cứ như thế, khuôn mặt của Wayman nhăn lại.

“Gì cơ?”

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!