Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 61

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


“Nhưng…. không phải bệ hạ đứng về phía Đại công tước sao ạ?”

“Đúng. Hoàng đế thích Wayman. Nó ở mức độ ám ảnh. Chà, thật tiện lợi nếu ngươi biết cách tận dụng nó thật tốt.”

“Ngài chắc chứ ạ?”

“Thì đúng mà. Ngươi không biết khi nhìn thẳng vào mắt hoàng đế sao? Với tên khốn đó thì rất dễ dàng. Nó là một tên khốn có thể nhìn thấy mọi thứ từ sâu bên trong. Cũng không phải là độ nhạy cảm của hoàng đế.”

“Là vậy sao. May quá.”

Arwin, người đang gật đầu vui vẻ, suy nghĩ kỹ về điều gì đó và cầm cuốn sách dày nhất trên kệ lên.

“Nhưng tên khốn nhà ngươi nghĩ mình đang ở đâu mà dám hỏi ta có chắc không, chết tiệt. Ta là người hầu của ngươi à, đồ khốn kiếp? Hả?”

Và sau đó hắn ta bắt đầu đánh Roger bằng cuốn sách.

“Xin, xin lỗi. Tôi xin lỗi.”

Roger liên tục xin lỗi. Sau khi anh xin lỗi khoảng mười lần thì việc đánh đập dừng dại. Arwin ném cuốn sách xuống và thở hổn hển.

“Mẹ kiếp. Lại mất sức.”

Hắn ta đưa điếu xì gà vào miệng. Roger khéo léo cắt đầu điếu xì gà và châm lửa.

“Cái đó là gì. Lấy một ít lá trà ta mang về từ Vương quốc Bran lần trước. Và ngươi là một tên khốn. Làm cho đàng hoàng vào. Hãy nói thẳng nhé. ừ? Đừng có chen lời ta. Đừng có bỏ qua mà hãy tìm hiểu đi!”

Hắn ta giơ tay lên như định đánh anh lần nữa rồi lại đặt xuống.

“Vâng, thưa Công tước.”

Roger cúi người xuống và lễ phép trả lời.

***

Trăng tròn đã lên. Tia trở thành cáo vào ban ngày và ở trong văn phòng, ban đêm cậu trở thành con người và ở trong phòng ngủ của Wayman. Phòng ngủ của Wayman có ban công riêng. Khi anh đang tắm rửa trong phòng tắm thì Tia ra ngoài ban công ngắm trăng. Sợ có người nhìn thấy từ bên dưới, cậu dùng rèm che người lại và chỉ liếc nhìn.

“Gì vậy?”

Wayman sau khi tắm rửa đi ra nhìn Tia đang trốn sau tấm rèm ở ban công nhìn ra ngoài rồi hỏi. Có vẻ như cậu đang cảnh giác xung quanh trước khi bỏ trốn.

“Vì trăng đẹp quá.”

Nhưng Tia nhìn lại và mỉm cười rạng rỡ. Cơ thể Tia đang mặc bộ quần áo mà Wayman đã đưa cho cậu. Đó là bộ quần áo mà Wayman đích thân đặt từ cửa hàng quần áo vì nó rất thoải mái khi mặc. Wayman cử một thợ may đến dinh thự của anh mỗi quý để lấy số đo. Sau đó người thợ sẽ may những bộ trang phục phù hợp và gửi chúng đến dinh thự. Cả giày cũng vậy.

Tuy nhiên, Wayman đã chọn từng loại vải cho quần áo của chàng trai. Bộ đồ ngủ màu ngà làm bằng lụa hơi rộng rất hợp với làn da của cậu. Một tên nhóc luôn toát ra vẻ nhếch nhác đã ăn mặc như vậy và toát ra khí chất của riêng mình. Nhưng những việc cậu làm vẫn còn thô thiển như trước.

“Ngươi cũng thích mặt trăng à?”

“Tôi thích mọi thứ lấp lánh.”

Tia gãi đầu và mỉm cười như thể đang xấu hổ. Wayman nghĩ rằng đôi mắt của người nói như vậy là lấp lánh nhất, nhưng rồi anh nhăn mặt hoang mang với chính mình vì đã nghĩ như vậy.

Wayman sấy khô tóc rồi nằm xuống giường trong chiếc áo choàng. Tia do dự trước ban công và liếc nhìn Wayman.

“Chân không tốt à?”

Wayman đột nhiên hỏi. Tia nhìn xuống chân mình. Và nhanh chóng lắc đầu.

“À, không….”

“Ta thấy ngươi có vẻ như thế.”

Điều đó không đáng chú ý, nhưng Wayman thấy dường như dáng đi của cậu hơi không thoải mái. Thật khó để nhận ra nếu như không nhìn kỹ. Anh cũng đắn đo suy nghĩ vài ngày rồi mới hỏi.

Bây giờ nó không đến mức đập thẳng vào mắt, nhưng khi cậu đi quanh phòng với tấm chăn nặng quấn quanh người thì cảm giác đi lại hơi khác một chút.

“Không phải vậy, chân trái của tôi chỉ hơi ngắn thôi. Vốn dĩ không phải ai cũng để ý... Tôi còn không phải là con người.”

Vẻ mặt của cậu trở nên chua chát. Đó là cái nhìn như thể anh đang tìm hiểu tường tận điều gì đó.

Tộc Cáo không công nhận các cá nhân là cùng bộ tộc nếu họ không đáp ứng được các tiêu chuẩn về thể chất. Sự bất tiện về thể chất là một khuyết điểm đối với tộc Cáo. Đó là điều cậu không muốn nói đến vì cậu tin rằng con người cũng sẽ nghĩ như vậy. Và đó là một sự khác biệt rất nhỏ. Không có nhiều người nhận ra nó.

“Không khó chịu sao?”

“Không có chuyện đó đâu. Chạy lâu đến mức đau đau đầu gối... Dồn nhiều lực hơn về một phía.”

“Sao lại thành ra như vậy?”

“Nó đã như thế kể từ khi tôi được sinh ra. Họ nói không thể làm được gì vì tôi là đồ ngốc.”

Tia vừa nói vừa ngọ nguậy đôi chân của mình. Giọng điệu bình tĩnh, như thể đang nói về điều hiển nhiên là cậu phải làm nhiều việc hơn.

“Gì cơ?”

Nhưng Wayman hơi cao giọng lên.

“Vâng?”

“Ai.”

“Người lớn… ở trong vùng.”

Dù không tức giận nhưng ngay khi giọng của Wayman trở nên hơi cứng rắn thì cậu liền tỏ ra sợ hãi rồi nhún vai. Anh tưởng có thể là do cậu bị bạn bè tẩy chay nhưng có vẻ chuyện đó không nghiêm trọng đến thế. Dường như nguyên nhân cho tính cách non nớt và thiếu sót hơn so với lứa tuổi của cậu là ở đó.

“Ngươi….”

Wayman đang định hỏi Tia rằng cậu có thực sự ngu ngốc không, hay chỉ biết ở yên nghe những điều đó thôi sao. Nhưng Wayman không nói gì thêm vì cậu vừa tự nói rằng mình là một thằng ngốc.

“Có thể tự do trở thành cáo hay con người? Không có hạn chế nào sao?”

Thay vào đó anh đã hỏi cái khác.

“Bình thường… sao? Vốn dĩ mọi nơi đều được, nhưng chỉ ở văn phòng là không được.”

“Văn phòng của ta?”

“Vâng.”

“Tại sao?”

“Tôi cũng… không biết.”

“Nhưng… làm sao ngươi biết điều đó? Ngươi đã thử biến thành hình dạng con người trong văn phòng của ta chưa?”

“Hả? À… chỉ, chỉ đúng một lần thôi.”

Thực ra cậu đã cố gắng mỗi khi bị bỏ lại một mình trong văn phòng với dây xích được tháo ra, nhưng cậu đã nói dối.

“Sao? Định bỏ trốn à?”

“A, không có! Sao mà tôi ra ngoài với bộ dạng con người được….”

Tia vừa nói không vừa xua tay một cách điên cuồng, rồi gãi má và lại ngắm nhìn ánh trăng một lần nữa. Wayman cũng nhìn theo ánh mắt của Tia và nhìn lên mặt trăng. Không có gì đặc biệt cả. Đó chỉ là mặt trăng mà anh nhìn thấy hàng ngày. Anh không quan tâm trăng tròn hay khuyết.

“Người ta nói rằng thỏ sống trên mặt trăng vào những ngày trăng tròn.”

Wayman định hỏi rằng điều đó có lý không, nếu sống thì cứ sống thôi chứ chỉ sống trên trăng tròn thì liên quan gì, nhưng đôi mắt của Tia lại lấp lánh vô cùng.

“Ai nói thế?”

“Là tộc trưởng.”

Tộc trưởng? Nghe nói chỉ có vài cá thể, nhưng có vẻ như nơi đó có đủ tất cả mọi thứ.

“Cũng có tộc trưởng à?”

“Vâng. Đó là người đứng đầu tộc Cáo.”

Tia nói với một giọng mạnh mẽ như thể đang nói đến điều gì đó mà cậu tự hào. Điều đó làm Wayman lo lắng.

“Giống hoàng đế à?”

“Ờm… khác một chút. A, tương tự nhau nhỉ?”

“Ngươi đang hỏi ta à?”

“À, không….”

Tia lắp bắp trước giọng nói lạnh lùng. Tâm trạng của Wayman đột nhiên có vẻ không tốt nên Tia rụt cổ lại như một con rùa.

“Tộc trưởng chỉ, ờm… là một người tuyệt vời.”

“…Tuyệt vời?”

Mặt Wayman nhăn lại như một tờ giấy. Nhưng Tia không chú ý đến.

“Phải.”

Tia có vẻ xấu hổ khi trả lời như vậy, như thể đang thổ lộ với mối tình đầu của mình. Wayman không thích đôi má ửng hồng của cậu. Anh không thích bàn tay đang nghịch mái tóc hơi rũ xuống như đang xấu hổ đó.

“Ông ấy có mái tóc bạc rất dài… nó có dài tới thắt lưng thì phải? Nó rất sáng bóng. Giống như những vì sao trên thác nước….”

Tia tiếp tục nói về những điều mà cậu không được hỏi đến.

“Làm sao mà các ngôi sao có thể xuất hiện trong thác nước được? Phải nói nó giống như con ngựa chứ.”

Wayman ngắt lời Tia và nói một cách mỉa mai.

“Tôi, tôi chỉ nói vậy thôi mà….”

Tia ngay lập tức chán nản cúi đầu xuống. Vì đang ở dạng người nên cậu không có tai cáo, nhưng hình dạng của đôi tai cáo mềm mại rũ xuống lại xuất hiện trong đầu anh. Cuối cùng, Wayman gật đầu.

“…Nói tiếp đi. Ta đang nghe đây.”

“Hả? À.”

Tia có chút phấn khích khi nghĩ rằng Wayman đang lắng nghe câu chuyện của mình. Lúc này, cậu muốn nói về ưu điểm của tộc Cáo. Nếu anh nghĩ rằng cả tộc Cáo đều giống cậu thì lớn chuyện mất. Tia là thành viên yếu nhất của tộc Cáo, trong khi các thành viên khác của tộc đều rất tuyệt. Trong số đó, tộc trưởng là người tuyệt nhất.

“Tộc trưởng cũng có hai cái đuôi… cơ thể cũng rất to lớn. Ờ, và, và… xinh đẹp… điển trai nữa.”

Khuôn mặt của Tia tràn đầy niềm tự hào khi cậu nói xong với nhiều cử chỉ tay. Wayman vẫy tay.

“…Lại đây.”

“Hả? Ừm….”

Tia từ từ đến gần chiếc giường Wayman đang nằm. Cậu cảm giác như Wayman sắp mắng cậu vì làm ồn nên Tia chỉ đứng cạnh giường nhìn anh.

“Á a!”

Lúc đó, Wayman kéo mạnh cánh tay Tia. Tia bị mất thăng bằng và ngã lên người Wayman, cậu giật mình cố gắng đứng dậy. Tuy nhiên, vì quá xấu hổ nên cậu chỉ chật vật loay hoay.

“…….”

Wayman dễ dàng nhấc Tia lên và đặt cậu ngồi xuống. Tia đột nhiên ngồi vào lòng anh, cậu đỏ bừng từ đầu đến chân, thậm chí còn không thể nói rõ ràng.

“Na, này. Chờ, chờ chút….”

Tia xấu hổ lắp bắp khi cố gắng bước xuống. Tuy nhiên, lực nắm của Wayman quá mạnh và cậu không thể làm được gì cả. Tất cả những gì cậu có thể làm là lăn lộn trên tấm chăn.

Wayman nhìn xuống cảnh đó mà không nói một lời.

Wayman cảm thấy toàn bộ cơ thể Tia chuyển sang màu đỏ trông thật hấp dẫn. Nó trông giống như một quả mọng chín thơm ngon. Đã đến lúc thu hoạch nhưng không có ai dám hái vì đẹp quá.

“Sao, sao anh lại như vậy….”

Giọng nói yếu ớt khẽ vang lên. Mỗi lần cậu nói là cái cổ trắng lại cử động. Tay còn lại của Wayman di chuyển xuống đường viền cổ của Tia. Cậu đang run rẩy. Sự run rẩy đó đã truyền tới tay Wayman.

_______________

Sì poi: Tập sau Wayman khi dễ bé cáo

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »