Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 60

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 60

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


Tia không nhúc nhích trong chăn như thể phản kháng. Cậu thậm chí còn không phát ra tiếng thở.

“Vòng cổ.”

Tuy nhiên, vừa nói một lời, tấm chăn lập tức được xốc lên kèm theo tiếng bốp. Wayman mím môi cười. Thật tốt khi anh đã tặng cậu viên đá quý đó. Anh đúng là rất cao tay.

“Anh thật quá đáng.”

Tia trở thành con người rồi quấn chăn lên người như ngày hôm qua hét lên với Wayman. Wayman khoanh tay, nhìn cậu như thể đang bảo cậu nói nữa đi, nghĩ rằng Tia đã học được cách bày tỏ sự bất mãn của mình.

“Ta làm sao.”

“Dây xích, dây xích…. anh lại bắt tôi đeo nó….”

Tia mím môi lẩm bẩm sự bất mãn. Cùng lúc đó, cậu liếc nhìn Wayman.

“Ta tưởng ngươi sẽ chạy trốn ở đâu đó?”

Nhưng Wayman cũng không phỏng đoán. Anh chỉ thả con cáo ra khi tưởng nó còn nhỏ. Làm sao anh có thể tin tưởng một chàng trai biết tất cả mọi thứ và tháo dây xích cho cậu ta chứ. Và cậu trai này đã biến mất trước mắt anh dưới hình dạng một con cáo tận hai lần. Đã có vô số sự cố xảy ra.

“Dù sao thì tôi cũng không thể trốn thoát trong hình dạng con người được… Anh biết mà.”

Sẽ có một cuộc náo động nếu Tia rời khỏi phòng như thế này. Ngay lập tức họ sẽ nhận ra rằng cậu khác với con người và màu tóc cũng rất nổi bật.

“Vậy nên chỉ khi ngươi là cáo thì ta mới cho đeo mà.”

“Nh, nhưng mà…. .- ”

“Và. Ý kiến

của ngươi thì có liên quan gì? Ngươi đã lừa ta rất suôn sẻ mà.”

Wayman nhướng mày khi Tia tiếp tục phàn nàn. Tia ngậm miệng lại trước giọng nói lạnh lùng đó.

“Sẽ ổn thôi nếu ngươi không vừa chạy lông nhông vừa phá phách.”

Tia không còn gì để nói. Cậu đã làm vỡ lọ mực, làm bừa bộn trong văn phòng, hôm qua cậu còn làm hỏng cả một thùng nho nghiền. Theo những gì cậu nghe được trước đó thì cả dinh thự ngày hôm qua đã rất hỗn loạn.

“Cái đó, hôm nay tôi cũng ngủ ở đây à?”

Tia nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác. Chẳng có gì hay ho khi tiếp tục nói những chuyện gây bất lợi cho cậu.

“Nhìn mà không biết à? Tại sao ta lại đưa ngươi đến đây?”

Anh đáp lại một cách gay gắt.

“Vậy tôi ngủ ở đâu…?”

Cậu ngước đôi mắt ngây thơ lên hỏi anh. Wayman hơi nhíu mày.

“À, tôi ngủ trên sàn nhà cũng được. Tôi không nói là mình sẽ ngủ trên giường, mà ý tôi hỏi là tôi có thể ngủ ở đâu... trên sàn nhà….”

“Ngủ trên giường.”

Wayman dứt khoát cắt đứt đoạn lời nói nhỏ cuối câu kia. Tia bắt đầu có chút u sầu. Đó là do cậu cảm thấy anh ấy đang cố gắng giám sát cậu.

“...Tại sao? Trời cũng đẹp mà... Anh sợ tôi bỏ chạy à?”

Đôi tay Tia đang co lại dưới tấm chăn. Vẻ thất vọng hiện rõ trên gương mặt cậu. Wayman, người đang nhìn chằm chằm vào chàng trai đang thể hiện cảm xúc của mình, mở miệng.

“…Không.”

“Vậy tại sao… ? Không, đúng hơn là… tôi sắp chết sao?”

Tia hỏi với đôi mắt đẫm lệ. Thật buồn khi nghĩ về điều đó. Hôm qua cậu đã hỏi Wayman liệu cậu có chết không, nhưng Wayman không trả lời. Ngay cả khi được hỏi điều gì sẽ xảy ra thì anh cũng chỉ trả lời ‘Phải rồi. Làm sao đây.’. Khi Tia thấy anh đưa nho và đối xử với cậu như thường lệ, nhưng cậu vẫn cảm thấy bất an.

“Tôi bây giờ rốt cuộc sẽ ra sao… Hôm qua anh không nói cho tôi biết….”

Cuối cùng, hôm nay Tia cũng rơi nước mắt. Vì khóc quá thường xuyên ở vùng đất nên Pel đã bị trêu chọc, nhưng đến nơi này cũng không thay đổi mấy. Tia cắn môi dưới khi nhìn những giọt nước nhỏ lan rộng trên chăn. Cậu không muốn chết.

“…….”

Một lúc sau. Wayman, người đã im lặng một lúc lâu, mở miệng.

“Không gϊếŧ.”

Giọng nói khàn khàn.

“Nói không thể gϊếŧ người thì đúng hơn.”

“Không gϊếŧ sao?”

Tia ngẩng đầu lên. Dù vẫn đang cố nén nước mắt nhưng gương mặt cậu đã trở nên rạng rỡ hơn.

Điều đó tốt đến thế sao. Wayman đột nhiên trở nên tò mò. Đó là một cảm giác mà anh không thể hiểu được. Dù có rất nhiều thứ nhưng anh không có nhiều tình cảm gắn bó với cuộc sống này. Anh cũng sẽ không quá tiếc nuối dù nếu có một ngày anh chết không lý do.

“Ừ. Không gϊếŧ.”

“…….”

“Tiếc quá.”

Wayman tự nhẩm. Anh lẩm bẩm như thể đang nói với chính mình chứ không phải với Tia.

***

Arwin Carter vẫn không ngủ cho đến tận đêm khuya. Bởi vì hắn vẫn chưa nhận được báo cáo mà mình đang chờ đợi. Trăng lên tạo cảm giác mát mẻ cùng ánh trăng sáng ngời. Ngay sau đó, thư ký Roger của hắn cưỡi ngựa vào dinh thự.

Arwin có hai thư ký. Trong số đó, Roger là người duy nhất làm việc hơn mười năm và là người giải quyết mọi việc phía sau. Có rất nhiều con chó sẽ làm việc cho Arwin miễn là họ được trả tiền, nhưng hiếm có con chó nào ngoan ngoãn như Roger.

“Xin lỗi vì đã đến muộn, thưa ngài.”

“Từ lần sau hãy đi bằng cửa sau. Nhìn nổi bật quá. Câu nói ‘lúc nào cũng phải cẩn thận’ khó lắm à?”

“Xin lỗi ngài.”

Arwin cáu kỉnh ném đôi dép đang mang vào Roger, anh ta xin lỗi như một cái máy. Chiếc dép đập thẳng vào đầu Roger và rơi xuống sàn. Từ những gì anh thấy thì có vẻ như nhà Carter chỉ còn lại những người hầu trong dinh thự, nhưng Arwin là kẻ đa nghi đến mức không tin tưởng ai cả.

“Mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp. Số người nói rằng họ đã nhìn thấy tộc Cáo ngày càng tăng. Ngoài ra còn có báo cáo về việc nhìn thấy ở các khu vực khác ngoài quảng trường.”

“Vậy à? Tốt lắm. Có vẻ tên thần quan đó rất giỏi tung tin đồn nhỉ? Chỉ nhìn thôi cũng biết gã là kẻ tham lam rồi. Chúng ta cần sử dụng một kẻ như thế. Một kẻ tham lam và vô lương tâm.”

Đúng như mong đợi, việc đút tiền đã có hiệu quả. Arwin nghiêng đầu và nhìn lên trần nhà với vẻ hài lòng.

“Belial cũng đang lan truyền tin đồn, nhưng có vẻ như tộc Cáo đã thực sự xuất hiện trở lại. Có báo cáo về việc tộc Cáo được nhìn thấy ở khắp nơi, thậm chí còn lan tới Hoàng thành.”

“Làm sao mà ông trời lại giúp ta như vậy chứ? A a. Không, không, nếu trời giúp ta thì Wayman, tên khốn đó đã chết từ lâu rồi. Dù sao thì, vậy? Còn hoàng đế bệ hạ thì sao?”

Ước muốn của Arwin là Wayman phải chết một cách đau đớn. Mỗi năm hắn đều ước một điều khi đến thần điện, nhưng không hiểu sao lại không có dấu hiệu nào cho thấy điều đó sẽ thành hiện thực.

“Biết ạ. Nghe nói họ đã bắt sống được một con.”

“Ồ, vậy sao?”

“Hai trong số chúng được tìm thấy ở rìa thủ đô, và một con được cho là đã thất lạc trong quá trình bắt giữ.”

“Tin đồn cũng sẽ lan rộng hơn nhỉ?”

Arwin cau mày. Nếu mọi chuyện tiếp tục như thế này thì hắn sẽ có thể đánh cắp hoặc gϊếŧ chết chết con cáo mà Wayman yêu quý trong tương lai gần.

“Này. Ngươi nói ngươi chắc chắn Wayman quan tâm đến con cáo đó phải không? Chậc, nói ta không tin ngươi thì? Ta sẽ không để ngươi yên nếu đó là lời nói dối. Cái ta muốn thấy là Wayman Baldwin đang tuyệt vọng! Hửm? Kiểu như mệt mỏi và cảm thấy buồn bã ấy? Có chút gì đó giống con người, chính là bộ dạng như thế. Nếu không thành công thì tất cả đều trở nên vô ích!”

Arwin vừa vuốt bộ râu xù xì vừa mắng nhiếc như đang đe dọa.

“Tôi chắc chắn. Nghe nói rằng đoàn kỵ sĩ đã được gọi ra cách đây không lâu.”

“Đoàn kỵ sĩ? Kỵ sĩ của Baldwin?”

Arwin cau mày hỏi. Việc cho gọi đoàn kỵ sĩ có ích gì khi đế quốc đang phát triển hơn bao giờ hết.

“Vâng. Con cáo đã biến mất một lúc, và các kỵ sĩ được gọi ra từ bên trong dinh thự để tìm kiếm nó.”

“Gì cơ? Tên đó điên rồi nhỉ. Hắn sử dụng kỵ sĩ cho những việc như vậy à? Bởi vậy mới nói tên khốn đó chẳng ra gì. Đúng không? Không phải sao?”

“Đúng ạ.”

Roger đáp lại theo phản xạ. Arwin tự tranh luận rất lâu, nói rằng lẽ ra hắn nên thành lập một đoàn kỵ sĩ, và tại sao tư cách đó chỉ được trao cho Đại công tước.

“Vậy thì. Tại sao con cáo lại biến mất?”

“Đến, đến đó thôi ạ.”

Roger cúi đầu xấu hổ. Mặt Arwin nhăn nhó. Hắn ta cũng ném chiếc dép còn lại mà anh ta đã ném trước đó đi.

“Dù sao đi nữa, chết tiệt. Chắc chắn là nó đang thiếu chút gì đó. Ngươi không thể tìm ra nó ngay lập tức sao? Hả? Một chút! Một chút!”

“Xin lỗi ngài. Thay vào đó, tôi có tin tức khác. Hoàng đế bệ hạ đã đến thăm nhà Baldwin, nghe nói lúc ra ngoài biểu tình không được tốt lắm.”

Đó là điều mà Arwin luôn mong muốn rằng mối quan hệ giữa Hoàng đế và Đại công tước sẽ xấu đi. Một niềm vui chưa từng thấy hiện lên trên khuôn mặt hắn.

“Thế? Cả hai đã nói chuyện gì?”

“Tôi không thể biết cuộc trò chuyện nói về điều gì. Xin lỗi. ”

“Mẹ kiếp, cái này thật là. Này! Nãy giờ ngươi trêu ta à? Hả?”

Arwin đã bộc lộ tính khí thật sự của mình. Nơi hắn cài người của mình nhiều nhất chính là hoàng thất. Nếu muốn trở thành người giỏi nhất thì hắn phải nắm rõ mọi thông tin. Chẳng phải có câu “Biết địch, biết ta, trăm trận trăm thắng” sao? Người hầu yêu thích của hoàng đế cũng đứng về phía Arwin. Nhưng tôi không thể hiểu được dù chỉ một cuộc trò chuyện.

“Chuyện xảy ra vì Đại công tước chỉ cho phép mỗi bệ hạ vào phòng khách. Bệ hạ cũng muốn đi vào một mình.”

“Dù sao thì nó cũng là một tên khốn hay nghi ngờ.”

“Tôi nghĩ đúng là cuộc trò chuyện nói về tộc Cáo. Ngài ấy bảo người ra ngoài và nhanh chóng tìm lại tộc Cáo đã bỏ chạy, đồng thời ngài ấy cũng dặn họ phải giữ bí mật với Đại công tước.”

“Vậy à? Thế là đủ rồi. Bởi vì tên khốn Wayman đó đã tiết lộ rằng hắn rất quan tâm đến tộc Cáo. Ngay cả hoàng đế bây giờ cũng không thể nhìn ra gì cả. Này, hãy gửi một bức điện tín vào ngày mai. Rằng ta sẽ đến thăm lâu đài hoàng gia.”

Roger bất an khoanh tay khi nhìn Arwin, người đang cảm thấy mình đã làm tốt mọi chuyện.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu thích truyện thì cho mình xin một lượt đánh giá nha!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »