Chương 56

Chương 56

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


Rầm.

Miệng Tia há to cùng với tiếng cửa đóng lại. Nhờ Wayman chỉ đưa ra một nhận xét thờ ơ và biến mất vào phòng tắm mà Tia đang bĩu môi như một con cá vàng thay vì một con cáo.

“Áaa…!”

Wayman vui vẻ lắng nghe những tiếng thét rùng mình vì xấu hổ của Tia dưới làn nước mát.

Và toàn thân Tia nóng lên vì xấu hổ trong phòng ngủ, nơi được sưởi ấm bởi ánh nắng. Bụi bay trong không khí chuyển động chậm rãi nhưng cảm xúc của Tia lại thay đổi nhanh chóng theo từng khoảnh khắc. Từ ngạc nhiên, bối rối đến xấu hổ. Từ xấu hổ đến tuyệt vọng vì bị phát hiện.

“Hà cớ gì.”

Câu nói đầu tiên khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ấy là “Anh đẹp trai quá” còn gì nữa. Cậu xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường mà chết.

Cậu đã nói “Người đàn ông đẹp trai, người đàn ông đẹp trai” trong đầu và nó bật ra khỏi miệng cậu. Tia tự hứa với mình rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ gọi anh như vậy nữa, dù chỉ là trong lòng.

“Làm sao đây….”

Đầu tiên, cậu kéo chăn lên che người lại. Không còn cách nào khác, cậu đi loanh quanh trong phòng, giẫm phải mép chăn đang che trên người rồi ngã xuống.

“Ui da….”

Tia vừa nhẹ rêи ɾỉ vừa xoa đầu gối, như thể Wayman trong phòng tắm có thể nghe thấy cậu. Cậu có nên chạy trốn không? Nhưng từ chỗ này thì phải làm sao.

“…….”

Tia bò về phía cửa. Cậu không biết văn phòng thế nào, nhưng chưa bao giờ có kỵ sĩ nào đứng gác trước phòng ngủ của Wayman. May cũng nói rằng Wayman ghét con người và thậm chí không nhận sự giúp đỡ từ người hầu.

‘Có thật không…?’

Tia áp vào cửa, cố gắng nghe tiếng người bên ngoài. Và Wayman tình cờ mở cửa phòng tắm và bước ra. Hà tất gì là lúc này! Tia nội tâm hét lên những lời đó như thể đang chửi thề.

Wayman bước ra, lắc đầu và nhìn xuống Tia đang đứng trước cửa một cách đáng thương. Tia cuộn tròn trong chăn quấn quanh người như một cái kén. Mặc dù con cáo đã được đưa vào biệt thự và chải lông, tắm rửa hàng ngày nhưng vẻ ngoài kỳ quặc độc đáo của nó vẫn còn. Bây giờ anh nhận ra rằng không phải vẻ ngoài của cậu nhếch nhác mà là cậu nhếch nhác từ trong hành động.

“Nếu muốn tung tin đồn ngươi đến từ tộc Cáo thì cứ đi.”

“A, không có.”

Tia điên cuồng lắc đầu. Mái tóc màu kem cũng bay bay xung quanh. Mặc dù cậu không còn là cáo nữa nhưng anh có cảm giác như lông của cậu sắp rụng hết.

“Ra ngoài, ta cần thay quần áo.”

“Vâng, vâng…! Tôi xin lỗi….”

Anh thậm chí không thể nghe được lời cuối vì cậu đang lẩm bẩm. Tia nói cậu xin lỗi nhưng cử động của cậu rất chậm. Cậu di chuyển chậm rãi, bám chặt vào chăn như một chiếc phao cứu sinh.

“Ngươi tên gì?”

“…Vâng?”

“Nói tên ngươi.”

Không một câu trả lời nào được trả lời ngay lập tức. Wayman chỉ trợn mắt và khi cố mở miệng lần nữa, cậu rất ngạc nhiên và nói cho anh biết tên mình.

“Ti, Tia.”

“Titia? Lạ nhỉ.”

“Không, chỉ Tia thôi. Hai chữ….”

Tia. Anh cố gắng phát âm hai chữ cái đó trong đầu. Đó là một cái tên phù hợp với cả con cáo lẫn chàng trai. Dù có trộn lẫn những âm thanh mạnh mẽ nhưng vẫn có cảm giác tròn trịa và mềm mại.

“Tuổi?”

“Hai mươi.”

“À.”

Wayman ném chiếc khăn vào rổ và chải lại mái tóc chưa khô của mình một cách thô bạo. Anh đã lãng phí cả buổi sáng để chờ cậu trai đó thức dậy. Anh tưởng cậu sẽ sớm thức dậy nhưng giờ đã là buổi chiều.

Lẽ ra anh có thể cử các kỵ sĩ canh gác để cậu không thể ra ngoài và bỏ lại con cáo một mình, nhưng sẽ thật tiếc khi không thể tận mắt nhìn thấy. Không phải cậu có thể biến thành cáo khi Wayman đi vắng sao?

Vì lý do nào đó, anh không muốn lay cậu để đánh thức cậu dậy. Đôi mắt mở ra trong khi cau mày không có gì đặc biệt. Kết quả là thứ anh nhìn thấy là mắt như thỏ con.

“Híc.”

“A.”

Khi cởϊ áσ choàng để thay, anh nghe thấy tiếng thở hổn hển phía sau. Khi Wayman quay lại, Tia, người đang nhìn theo bóng lưng anh, nhanh chóng quay đầu lại và giả vờ như không nhìn thấy gì.

“Thì ra đến tận bây giờ vẫn giỏi nhìn lén nhỉ.”

“Kh, không. Tôi không có nhìn lén….”

Giọng nói yếu ớt. Wayman cười lớn trước lời bào chữa vô nghĩa đó.

“Nếu không nhìn lén thì là gì? Quang minh chính đại nhìn à? Không biết có nên thu phí tham quan không đây.”

“Xin lỗi….”

Tia đã tạo thói quen nói lời xin lỗi. Mặc dù nó giống như một trò đùa nhưng cậu vẫn tỏ ra ngạc nhiên. Cậu ngước nhìn Wayman với đôi mắt buồn bã, như thể điều đó thực sự không phải là sự thật.

Cậu trắng và nhợt nhạt đến mức khi cậu nằm nhắm mắt lại, trông cậu như một người không có độ bão hòa màu sắc. Lúc thức dậy cũng không thể phong phú như thế này. Thứ tưởng chừng như nước sắp tràn ra khắp nơi lại giống như một cái cây xanh tươi tràn đầy sức sống.

“Hư… hức.”

Cậu trai vùi nửa mặt vào chăn khóc nức nở. Người ta nói rằng nếu có nốt ruồi quanh mắt thì dễ khóc lắm. Wayman nghĩ về điều này và nhìn vào chấm nhỏ dưới mắt trái của cậu. Cảm giác như bị một cây kim rất mỏng đâm vào.

Sụt sịt, sụt sịt.

Cậu vẫn dễ khóc dù là cáo hay con người. Đế quốc Crotes coi độ tuổi được phép kết hôn là trên 18 tuổi. Ở tuổi hai mươi, cậu đã là một người trưởng thành hoàn toàn.

“Ngươi lừa ta giỏi lắm.”

Wayman, người đã cài cúc áo sơ mi và cúc tay áo đầy đủ, nhìn xuống một cách lạnh lùng. Khuôn mặt vốn đã trắng bệch của Tia lại tái nhợt.

“Tôi chưa từng lừa anh….”

Tia kêu lên với giọng yếu ớt và run rẩy. Xét cho cùng thì Tia không có ý định lừa anh. Con người đã tự lầm tưởng rằng hình dạng trở thành cáo là một con cáo con.

Hơn nữa, làm thế nào mà có thể bộc lộ một cách thẳng thắn sau khi nghe người ta nói rằng nếu là thánh thể thì sẽ gϊếŧ và treo lên? Nỗi buồn ập đến với cậu như một cơn lũ.

“Bây giờ tôi sẽ chết sao…?”

“À. Hay ngươi lừa ta vì muốn chết à?”

Tia há hốc mồm trước giọng nói khô khốc và kinh hoàng như thể mình vừa bị kết án tử hình.

“Xin, xin hãy cứu tôi. Cứu tôi với, hức….”

Tiếng sụt sùi chuyển thành tiếng nấc nghẹn ngào. Dù có như thế hay không thì Wayman vẫn cứ điềm nhiên thắt cà vạt lụa và mặc áo khoác.

Khi anh nhìn thấy phần ngực bên trong tấm chăn cuộn tròn nhô ra và rung chuyển, trông như Tia đang xoa hai tay vào nhau.

Đồ ngốc. Ý anh là phải để anh nhìn cậu làm như vậy trong chăn sao.

“Ta không nói sẽ gϊếŧ ngươi, đó chỉ là một câu hỏi thôi.”

“Không mà! Không muốn, hức, chết đâu.”

Tia khóc và tiếp tục nói như thể cậu cảm thấy không công bằng. Ở đâu trên thế giới này lại có một người, hay đúng hơn là một con cáo lại muốn chết chứ? Việc một tộc Cáo có tuổi thọ dài bị gϊếŧ từ khi trưởng thành là quá khắc nghiệt. Vẫn còn nhiều việc cậu muốn làm. Tuy nhiên.

“Nhưng, nhưng…. anh nói là sẽ tiêu diệt tộc Cáo mà.”

Tia vừa nói vừa khóc với đôi mắt đẫm lệ. Như thể cậu sắp quỳ xuống cầu xin. Mặt Wayman nhăn nhó như tờ giấy.

“Ai nói thế với ngươi?”

“Không ai nói hết…. Không, từng nói thế… không có ai hết.”

Ánh mắt tối sầm và giọng nói trầm khiến Tia rơi nước mắt. Nước mắt lan ra trên chăn và những giọt nước rơi xuống sàn nhà.

“Ta hỏi ai nói.”

“Tôi đã nghe từ thư ký… Rhonda với…. chỉ huy đoàn kỵ sĩ Jeffrey.”

Đáp lại lời trách mắng của Wayman rằng anh không quan tâm đến việc Tia có khóc hay không, Tia do dự và thú nhận tất cả những gì cậu đã nghe thấy từ cuộc trò chuyện của họ.

“Thính giác của tôi… tốt lắm. Tôi không có ý nghe lén đâu. Khi là cáo thì tai cũng to... nghe rõ lắm.”

Tia liếc nhìn Wayman bằng đôi mắt xanh lục.

“Nghe rõ?”

Wayman hỏi lại như thể chết lặng. Chàng trai biến thành người mà không hề nhận ra rằng Wayman chỉ đứng sau mình 10 bước. Nó ngốc đến mức một khi đã chìm vào giấc ngủ thì cũng không dễ dàng thức dậy ngay cả khi xung quanh có ồn ào.

Nghe rõ cái mẹ gì. Dù có ở gần nhưng vẫn không biết.

Wayman, mặc quần áo đầy đủ, khịt mũi. Thật buồn cười khi cậu gật đầu với vẻ mặt tự tin, nói rằng mình đã nghe rất rõ.

Anh ta ngồi trên ghế, bắt chéo chân dài, như thể sắp có một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Ngay cả khi đó, Tia vẫn ngồi trên sàn, ôm chặt tấm chăn cuộn tròn quanh người.

“Chuyện mỏ than là thế nào? Ngươi đã nói cho ta biết địa điểm.”

Đây là phần anh tò mò nhất. Chàng trai có vẻ ngoài ngốc nghếch này biết vị trí của một mỏ than mà mấy năm rồi anh không tìm thấy.

“Ngươi có biết những nơi khác không?”

“…Tôi không rõ.”

Tia biết một nơi khác, nhưng cậu lại lắc đầu. Cậu đã định đánh đổi mạng sống của mình để đổi lấy nó, đề phòng trường hợp sau này họ thực sự muốn gϊếŧ cậu.

“Ban đầu làm sao ngươi biết được nhỉ.”

“Bản đồ… cũng có một bản đồ ở quê tôi nữa. Nó tương tự... nhưng nó hơi khác một chút... Dù sao thì bức tranh cũng giống nhau nên tôi đã ghi nhớ nó.”

“Hừm.”

Wayman xoa cằm. Bản đồ về phía Đông hiển thị vị trí của các nguồn tài nguyên là thứ mà chỉ gia tộc Baldwin mới có. Chính xác hơn thì nó là thứ thuộc về cha anh, cựu Đại công tước.

Nó cũng có trong nhà của tộc Cáo... sao. Cha có liên hệ gì với tộc Cáo à?

“Nhưng tại sao ngươi lại đưa cho ta thông tin đó? Ta tưởng ngươi biết ta sẽ tiêu diệt ngươi mà.”

“…….”

Wayman, người đang suy nghĩ về bản đồ, xoa cằm hỏi. Tuy nhiên, mặt cậu đỏ bừng rồi cắn môi dưới.

Cơ thể trong chăn cũng đỏ lên chăng.

Đột nhiên, anh trở nên tò mò về đường nét cổ dưới khuôn mặt của cậu, nhưng Wayman nhanh chóng gạt nó đi và hỏi lại.

“Không trả lời à?”

Vai cậu run rẩy khi giọng anh hơi cao lên. Sau đó, cậu do dự một chút, cuối cùng mở miệng, tựa hồ đang nói cái gì khó khăn.

“Tôi, tôi tưởng anh muốn nuôi tôi.”

“Gì?”

“Tôi, tôi… Anh đã nói sẽ nuôi tôi mà….”

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!