Chương 55

Chương 55

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


“…….”

Wayman như ngừng thở. Anh không thể thở ra hay hít vào. Sự việc diễn ra quá nhanh, chưa bằng một cái chớp mắt. Không có quá trình nào cả. Wayman đông cứng như băng và nhìn xuống người thiếu niên.

Cơ thể cuộn tròn trong tư thế nằm giống hệt của con cáo. Hai tay đặt ngay ngắn cạnh mặt.

Chàng trai đã làm loạn trong đầu anh suốt nhiều ngày liền. Một chàng trai lẽ ra đã xuất hiện trong giấc mơ của anh. Wayman nhìn chằm chằm vào cậu mà không chớp mắt. Nếu anh chớp mắt thì có vẻ như cậu sẽ lại biến thành cáo trong tích tắc đó.

“Hư ưm….”

Chàng trai lăn lộn. Wayman, người đã bị đóng băng cho đến nay, đã vô thức giật mình. Anh thở một hơi dài và chớp mắt.

“Nho….”

Cậu ấy bắt đầu rêи ɾỉ và nói mớ. Thỉnh thoảng anh nghe thấy nó lẩm bẩm khe khẽ khi anh đặt một con cáo lên tủ đầu giường và ngủ. Cái đó thực sự là câu chuyện như thế này thôi à.

“Thiệt tình.”

“Nho…. Cho tôi nữa….”

Giọng nói lẩm bẩm nghe rất hay. Giọng nói không cao cũng không thấp. Câu chuyện về việc ăn trong khi ngủ. Wayman cười khẩy.

“Của tôi….”

Ăn cái gì chứ. Còn việc trộm rượu của người khác. Mọi thứ trong dinh thự đều thuộc về Wayman. Hoa, rượu và...

“…….”

Wayman nhìn chằm chằm vào thiếu niên. Anh nhớ lại lời của Simon và Rhonda về việc họ tò mò không biết tộc Cáo khi biến thành con người sẽ trông như thế nào và đẹp đẽ ra sao. Họ không sai.

“Của tôi, của tôi mà….”

Thiếu niên như sắp khóc, rốt cuộc cậu đang mơ thấy điều gì. Wayman ấn ngón trỏ vào giữa trán của cậu. Da chạm vào đầu ngón tay anh nóng bừng. Đột nhiên, anh nhận ra đây là lần đầu tiên mình chạm vào làn da trần của người khác.

“Đừng mà.”

“Ư ưm….”

Cậu ấy không hề khóc khi bảo anh đừng làm vậy. Một câu trả lời lẩm bẩm lọt vào tai anh. Mặc dù thường xuyên gây rắc rối nhưng cậu vẫn rất nghe lời.

Wayman đưa tay vuốt tóc cậu. Anh chỉ nhận ra điều đó khi nhìn thấy nó trước mặt mình. Anh luôn tò mò về kết cấu của mái tóc này.

Mái tóc vàng kem bồng bềnh trong tay anh. Cảm giác như chạm vào làn sóng vậy. Cảm giác như nó sẽ trôi qua kẽ tay anh như nước vậy. Wayman nắm chặt tay lại.

“Ưʍ.”

Thiếu niên rêи ɾỉ như thể bị giật tóc. Ánh mắt của Wayman di chuyển từ mái tóc xuống khuôn mặt bên dưới. Không chỉ có thân hình tròn khi còn là một con cáo. Con cáo vẫn như vậy ngay cả khi trở thành con người. Hình dáng khuôn mặt, vầng trán và thậm chí cả chóp mũi đều tròn trịa. Tiếc là anh không thể biết được vì anh không nhìn thấy cậu mở mắt.

Không chỉ tóc mà ngay cả lông mi cũng có màu kem. Thiếu niên có làn da nhợt nhạt và mái tóc sáng trông giống như bị phai màu. Cậu giống như một sinh vật không tồn tại trên thế giới này, hoặc giống như một con búp bê bằng sáp không có sự sống. Tuy nhiên, đôi môi đỏ mọng đầy sắc đỏ.

Ánh mắt của Wayman dần dần di chuyển xuống đường nét của cổ. Dáng cổ thẳng và xương quai xanh nổi bật khiến ánh nhìn của Wayman đan xen nhiều cảm xúc khác nhau.

“…….”

Bàn tay anh trượt xuống khỏi tóc cậu và lần theo đường nét của cổ cậu. Làn da mịn màng bao quanh bàn tay anh.

Mặc dù đang tìm kiếm thức ăn trong giấc ngủ nhưng thiếu niên này khá gầy. Theo tiêu chuẩn của Wayman, khung xương rất mỏng. Có cảm giác như nó sẽ vỡ nếu anh dùng sức vào nó.

Phải ăn nhiều hơn nhỉ. Đối với một con cáo nhỏ có kích thước bằng cẳng tay của anh, nó ăn rất nhiều nhưng lại ít hơn nhiều so với bữa ăn của người lớn. Về cơ bản, các kỵ sĩ đã ăn năm miếng bít tết trong một lần ăn. Nhìn tổng thể, khuôn mặt tròn trịa trông rất mỏng manh.

“Ư ưm….”

Thiếu niên trằn trọc rồi quay người vùi mặt vào gối. Wayman bỏ tay ra khỏi người cậu. Tiếc thật. Nhưng anh đã tắt đèn và nằm xuống giường.

“Dâu rừng… của tôi….”

Thiếu niên vừa tìm dâu rừng vừa tựa đầu vào vai Wayman. Trong giây lát, hình ảnh con cáo dụi đầu vào tay Rhonda hiện lên trong đầu anh, anh cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn để đó.

Anh có thể cảm nhận được năng lượng chảy ra từ cơ thể cậu khi con cáo vui vẻ. Năng lượng như gió rừng mát mẻ nhẹ nhàng chảy qua và nhanh chóng tràn ngập căn phòng. Nó thật sảng khoái và rõ ràng. Đó là điều kiện hoàn hảo để chìm vào giấc ngủ. Anh không gặp ác mộng và chất lượng giấc ngủ của anh rất tốt vào những ngày anh mang con cáo vào phòng ngủ.

“Đúng là tệ nhất mà.”

Nhưng hôm nay là ngày tồi tệ nhất đối với Wayman. Bởi vì rõ ràng hôm nay anh sẽ không thể ngủ được, giống như ngày hôm qua.

***

Ánh nắng ban mai chiếu sáng rực rỡ căn phòng ngủ. Tia chớp đôi mắt bối rối của mình. Chói mắt quá. Cậu cảm thấy chói hơn những ngày khác. Cậu choáng váng một lúc, và khi nhắm mắt lại, khung cảnh trước mặt hiện rõ hơn. Một góc nhìn khác với phòng của cậu. Đây là phòng của Wayman.

‘Bây giờ anh ấy đã hết giận rồi à.’

Wayman không đưa Tia vào phòng ngủ ba ngày liên tiếp. Cậu không muốn ngủ trong phòng Wayman, nhưng cậu cảm thấy cô đơn khi ngủ một mình trên chiếc giường lớn sau khi ngủ cùng anh.

Nhưng nhờ điều này, Tia nhận ra rằng quá trình biến thành người không chỉ diễn ra trong văn phòng của Wayman. Tia, người không bị xích và lần đầu tiên được ngủ trong phòng riêng của mình, đã cố gắng trở thành người vào ban đêm. Kết quả đã thành công. Trong gần ba ngày, cậu ngủ trong hình dạng con người.

Như vậy có nghĩa là mọi nơi đều có thể thực hiện được ngoại trừ văn phòng của Wayman.

‘Cái tủ….’

Chiếc tủ đầu giường nơi cậu thường nằm ngủ lọt vào tầm mắt của Tia. Có vẻ như hôm nay cậu đã ngủ trên giường. Không hiểu sao cơ thể cậu lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn những ngày khác.

‘Chuyện gì vậy.’

Dù đang ngủ trên giường nhưng cậu vẫn duỗi chân hết cỡ, nhìn chiếc tủ đầu giường ngay trước mặt cứ như là chiếc bàn cạnh giường vậy.

‘Nhưng mà, mình ngủ hồi nào ta?’

Cậu nhớ mình đã ra khỏi thùng nho nghiền và uống thứ gì đó từ chai, nhưng cậu không thể nhớ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Và đầu cậu vẫn còn hơi choáng váng.

‘Hình như là rượu.’

Cậu chưa bao giờ thử uống nó, nhưng cậu đã chứng kiến

những người lớn ở quê cậu uống nó qua vai. Thỉnh thoảng tộc trưởng cũng uống rượu.

Ùng ục.

Bụng cậu quặn lên. Cái bụng này cũng quá tốt rồi. Tia kiểm tra đồng hồ treo trên tường phía trên đầu giường.

‘Mười hai giờ?!’

Ký ức cuối cùng của cậu là vào khoảng hơn bốn giờ chiều một chút, vậy là cậu đã ngủ được gần hai mươi tiếng. Wayman luôn rời đi vào sáng sớm nên dường như anh ấy đã bỏ Tia ở lại. Dù sao thì anh sẽ thật nhỏ nhen nếu đánh thức cậu.

‘Ư ư. Sảng khoái quá.’

Tia duỗi người và xoay người sang một bên. Và cậu đã rất ngạc nhiên.

“Ta đang nhìn thứ không nên nhìn à?”

Wayman đang nằm nghiêng, tựa đầu vào cánh tay và nhìn xuống. Cậu sốc tới mức không kịp hét lên. Anh ấy luôn mặc áo choàng khi ngủ và hôm nay cũng vậy. Bộ ngực săn chắc với làn da khô hiện rõ dưới lớp áo choàng.

Thứ mà cậu nhìn thấy khi vừa tỉnh dậy là khuôn mặt tuấn tú và bộ ngực săn chắc. Dù sao cậu cũng biết mình đang là một con cáo con nên cậu nghĩ đến việc giả vờ vô ý rồi chạm vào nó, nhưng cậu nghĩ mình có thể bị vứt đi nên cậu đã dừng lại.

Thay vào đó, Tia mỉm cười rạng rỡ.

“Đẹp trai….”

‘Hửm?’

Nhưng có điều gì đó rất lạ. Những âm thanh lẽ ra phải phát ra là kao, kao lại phát thành lời nói. Tia chớp mắt thật nhanh.

‘Làm sao đây?’

“Đẹp…?”

Những gì cậu nghe được là giọng nói của chính mình. Giọng nói của cậu khi là con người, không phải giọng của một con cáo. Tia nghiêng đầu ngơ ngác.

“Đẹp trai rồi gì nữa.”

“Ư áaaa!”

Tia trông như sắp ngất đi trước giọng nói gắt gỏng của Wayman.

“Đẹp trai, rồi cậu muốn nói gì tiếp theo.”

Sắc mặt Tia trắng bệch như thể vừa nhìn thấy ma. Wayman nhướng mày.

“Không lẽ hết rồi?”

“Áaa!”

Tia rơi bịch xuống khỏi giường. Tia vung tay. Sau đó cậu cứng đờ như tượng. Tất cả những gì cậu có thể thấy là bàn tay con người.

“Ơ? Ủa…?”

Tia sờ soạng mình một cách điên cuồng. Là con người. Cậu đã biến thành con người. Và trước mặt Wayman.

“Rượu…?”

Có phải là do rượu không? Tia nhớ lại. Nhưng trí nhớ của cậu dừng lại vào lúc bốn giờ chiều. Dù cậu có tìm kiếm trong đầu bao nhiêu đi nữa thì Wayman cũng không có ở trong đó.

“Đúng, rượu. Ngươi không nên uống rượu. Nếu vậy thì đã không có kẻ say xỉn rồi.”

“Hả, hả?”

“Nếu ngươi ăn trộm đồ uống của ta một lần nữa thì ta sẽ không để ngươi đi. Mọi thứ trong dinh thự này đều là của ta. Không được chạm vào khi chưa được phép.”

Wayman vừa sờ cằm vừa cảnh báo bằng ánh mắt gay gắt. Tia nhún vai và gật đầu, thả lỏng cổ. Trước khi nắm bắt được tình hình một cách chính xác thì cậu đã rưng rưng nước mắt. Lớn chuyện rồi.

“Vâng, vâng. Tôi sẽ không đυ.ng vào đâu.”

“Ta sẽ tắm rửa rồi quay lại, nên cứ đợi đó. Nếu ngươi lại biến thành cáo, ta sẽ ném ngươi ra ngoài cửa sổ. Vì ngươi quá ngu ngốc nên ta sẽ nói cho ngươi biết để đề phòng. Tốt nhất đừng nghĩ đến việc mở cửa bỏ chạy. Ta đã cho gọi các kỵ sĩ.”

Wayman đứng dậy khỏi chỗ ngồi và dùng ngón tay cái chỉ vào cửa. Lần này, Tia cũng gật đầu đến mức cổ gục xuống.

“Tôi, tôi sẽ không biến thành cáo đâu…. A, tôi cũng sẽ không chạy trốn. Vâng, vâng.”

Giọng nói vốn đã đầy sợ hãi của cậu lại run lên. Wayman nhún vai như thể thích câu trả lời trung thực đó và đi vào phòng tắm.

“À.”

Wayman đi vào phòng tắm và nhìn lại như thể đã quên điều gì đó.

“Đúng nhỉ, nó nhỏ thật.”

Ánh mắt như mỉm cười của anh hướng về phía Tia, người vẫn chưa tỉnh táo trên sàn.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!