Chương 54

Chương 54

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


“…Đi đi.”

“Vâng? Vậy còn bữa ăn… Không có gì, ngài nghỉ ngơi ạ.”

May cũng tò mò tung tích của con cáo nhưng không dám nói gì thêm nên chỉ lễ phép chào rồi bỏ đi.

Wayman chống cằm và lăn chiếc bút trong tay. Vật nhỏ đó sẽ không đi xa được. Wayman chưa bao giờ cho rằng con cáo có thể bỏ chạy hoặc biến mất. Một con cáo luôn muốn ở bên cạnh Wayman mỗi ngày sẽ đi đâu?

“Vào đây! Ra ngoài rồi tìm con cáo….”

“Ngài cho gọi tôi ạ, thưa ngài? Ngài bảo tôi đi tìm con cáo ạ?”

Wayman gọi kỵ sĩ bên ngoài cửa. Mặc dù chưa nói xong nhưng người kỵ sĩ nhanh mắt hỏi có phải ngài muốn anh ta đi tìm con cáo không. Wayman ngừng nói, mắt anh rơi xuống khu vườn bên ngoài cửa sổ. Con cáo đi đến một nơi hoang vắng phía sau tòa nhà chính khi trở thành người. Hôm nay vừa đúng lúc dây chuyền cũng được kéo dài ra.

“Không, cứ để đó.”

Sau khi trả lời ngắn gọn, anh rời khỏi văn phòng. Chiếc áo choàng tung bay sau những bước chân nhanh nhẹn của anh. Khi nghĩ đến cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trắng trẻo của cậu, anh cảm thấy lo lắng vô cớ. Anh có cảm giác như l*иg ngực mình bị thắt lại. Anh nhanh chóng băng qua sảnh chính đến con đường mới của hậu viện phía sau, nơi anh nhìn thấy con cáo trong hình dạng con người.

Nhưng không có ai ở đó cả. Không có dấu hiệu hay âm thanh nào cả. Anh quét mắt xuống sàn nhà để xem nó có thay đổi gì so với hình dáng của con cáo không, nhưng nó vẫn như cũ. Nó không có ở đây. Con cáo không thuộc dạng che giấu bóng dáng của mình.

Lần này Wayman tiến tới khu nhà phụ. Nơi con cáo ở là khu nhà phụ nhỏ nhất và lâu đời nhất ở phía Nam. Khu nhà phụ phía Nam không có lợi thế nào ngoài một khu vườn và vườn hoa được chăm sóc tốt. Tuy nhiên, con cáo có vẻ rất thích nơi đó. Nghe nói mỗi lần đi dạo, nó đều dẫn người hầu đến đó.

Nhưng con cáo cũng không có ở đó. Anh tìm kiếm giữa những bông hoa nở rộ, trong phòng mình, thậm chí cả dưới đài phun nước, nhưng anh không thể tìm thấy cái đuôi chết tiệt nào của con cáo cả.

“Nó không đến. Hôm nay không gặp nhau cả ngày nhỉ.”

Dù anh có ghé vào và hỏi người hầu đi ngang qua nhưng không có ai nói rằng họ đã nhìn thấy cáo.

“Phòng ngủ.”

Phòng ngủ chợt hiện lên trong đầu anh. Không phải sáng nay nó đã đến văn phòng trước Wayman và đợi anh sao? Khi liên tục phải mất công vô ích, bước chân của Wayman ngày càng trở nên giận dữ.

Không có con cáo nào trong phòng ngủ nơi anh mở cửa bước vào. Wayman chỉ được chào đón bởi một chiếc giường trống và một nhánh cây đã khô héo đến mức trông không còn giống một bông hoa nữa.

“Chậc…!”

Wayman nhặt cành hoa lên và ném vào thùng rác.

Khi hoàng hôn buông xuống, nhuộm đỏ bầu trời, Wayman trở nên thiếu kiên nhẫn theo một cách khác so với trước đây. Có cái gì đó không đúng.

***

Dinh thự bị lật tung lên. Tộc Cáo mà Đại công tước bắt đã hoàn toàn biến mất. Sau khi nhận được lệnh, mọi người trong dinh thự đều đi tìm con cáo. Việc đó thậm chí còn đánh thức những người đang ngủ và mọi người chạy khắp nơi tìm kiếm con cáo. Sự hỗn loạn tiếp tục kéo dài đến tận đêm.

“Sao nó lại bỏ chạy?”

“Tôi cũng không biết nữa. Trời ơi, đêm khuya mà sao lại loạn lên thế này.”

“Nó không bị xích lại sao?”

“Không. Lần trước cậu không thấy à? Nó đi lại xung quanh như thể là nhà của mình vậy đó.”

Một số người hầu mệt mỏi vì tìm kiếm con cáo, bắt đầu nói chuyện và hỏi tại sao con cáo lại bỏ chạy để khiến bọn họ phải chịu bao rắc rối này. Hàng trăm ngọn đuốc di chuyển qua lại trong dinh thự trong đêm tối. Vì họ vẫn không thể tìm thấy con cáo nên một khoản tiền thưởng đã được đưa ra.

“Này, đằng kia! Không thể ngừng nói chuyện và di chuyển nhanh lên được sao?”

Một trong những kỵ sĩ của Baldwin mang theo ngọn đuốc hét vào mặt họ. Những người hầu nhanh chóng phân tán ra mọi hướng. Các kỵ sĩ được gọi đến trong quá trình huấn luyện đã thành lập một nhóm và bắt đầu tìm kiếm con cáo. Jeffrey chạy tới từ phía bên kia.

“Tìm thấy chưa?”

“Vẫn chưa, thưa chỉ huy.”

“Nếu vậy sao lại tụ tập ở đây?”

“Vì người hầu làm ồn nên tôi đã cảnh cáo họ. Xin lỗi thưa ngài.”

“Nhanh lên và đi tìm nó. Nếu phát hiện thì báo cáo ngay.”

“Vâng!”

Người kỵ sĩ mới đầy khí thế chạy tới. Jeffrey đặt tay lên eo, thở dài và nhìn lên bầu trời. Anh đã mong đợi một điều gì đó như thế này sẽ xảy ra vào một ngày nào đó. Nó tộc Cáo. Không chỉ là một con cáo hay bất kỳ con thú nào khác, mà là một tộc Cáo huyền thoại.

Nhìn bề ngoài thì nhỏ bé và ngốc nghếch, nhưng Jeffrey đã không tin vào hình ảnh đó. Rõ ràng là nó sẽ bỏ chạy sau khi trấn an mọi người bằng vẻ ngoài không đần độn của mình. Anh ta không biết, nhưng anh ta nghĩ rằng con người sẽ không thể sánh được với thủ đoạn của loài cáo. Chẳng phải cáo là loài rất thông minh và xảo quyệt sao?

“Phải tìm được nó.”

Ưu tiên hàng đầu là tìm ra con cáo. Ngài đã rất tàn bạo khi phái các kỵ sĩ đi tìm con cáo. Wayman không hề nổi loạn hay nổi điên, nhưng điều đó càng khiến anh trở nên đáng sợ hơn. Cảm giác như khoảnh khắc bình yên trước cơn bão. Anh toát ra vẻ hung dữ, như thể sắp gϊếŧ ai đó.

Jeffrey biết rõ khuôn mặt đó. Đó là cảnh tượng họ thường thấy khi cùng nhau đứng trên chiến trường. Anh không quen khi người đàn ông nghiêm khắc và khắt khe đó giữ con cáo trong văn phòng và phòng ngủ của mình, nhưng vẻ ngoài của anh bây giờ lại càng xa lạ hơn đối với Jeffrey.

“Không tìm thấy?”

“Xin lỗi thưa ngài.”

Jeffrey cúi đầu trước Wayman, người đang đứng như cây cột trước tòa nhà chính. Họ tìm khắp tầng hầm nhưng không thấy con cáo nào cả.

“Còn việc mở rộng tìm kiếm ra bên ngoài dinh thự thì sao ạ?”

“Sao lại là bên ngoài.”

“Nó bỏ trốn….”

Ánh mắt của Wayman tối sầm lại. Cảm nhận được sự sống từ đầu ngón tay, Jeffrey vội vàng sắp xếp lại lời nói của mình.

“Không có gì ạ. Tôi sẽ tìm kiếm sâu hơn bên trong dinh thự.”

“Tìm được thì nói cho ta.”

Điều này có nghĩa là không nên lên tiếng và không nói những điều không cần thiết cho đến khi tìm thấy nó. Jeffrey nhanh chóng bước ra trước mặt Wayman.

“Ha!”

Bỏ trốn? Chạy trốn? Wayman cười lớn. Hôm nay cũng không lý nào con cáo tự mình vào vào phòng làm việc lại bỏ trốn. Vài ngày trước, tất cả những gì nó làm là đi ra phía sau tòa nhà chính để biến thành người.

“…….”

Nhưng nếu nó thực sự bỏ trốn thì sao? Nếu vậy thì lần này anh sẽ tìm và lột da nó. Đôi mắt của Wayman ngày càng trở nên gay gắt. Đó là lúc anh chỉnh lại vỏ kiếm và chuẩn bị bước đi.

“Tìm thấy rồi! Con cáo ở đây!”

Một giọng nói vang lên từ một nơi không xa chỗ Wayman đứng. Cậu bé làm việc trong bếp dùng hết sức mình vẫy ngọn đuốc. Các kỵ sĩ, cũng như Wayman, đi về hướng đó.

“Nó ở đâu?”

Wayman sải bước tiến lại gần và hỏi một cách hung dữ.

“Vâng? A.”

“Đây ạ. Nó ở giữa khe đá này ạ.”

“Tránh ra.”

Một người hầu khác lên tiếng thay cho cậu bé đang sợ hãi. Wayman đẩy anh ta ra và nhìn xuống nơi ngón tay của người hầu đang chỉ. Ở góc xa được trang trí bằng một hàng đá tròn, một con cáo đang cuộn tròn như một hòn đá. Nó tinh vi đến mức nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhận ra.

“Sao nó lại ở đây thế này?”

“Nghe nói họ đã làm rượu nho ở đây vào buổi chiều. Chúng tôi đã loại bỏ một số loại rượu kém chất lượng mà chúng tôi đã làm ra vào năm ngoái. Có vẻ nó đã uống một trong số đó.”

“Uống?”

Wayman nhíu mày. Vì không có gì để ăn nên bây giờ còn trộm cả rượu uống nữa à. Nó có nhiều cách làm loạn thật.

Người hầu sợ hãi trước cái nhìn của Wayman, cố gắng giải thích tình hình buổi chiều càng chi tiết càng tốt.

“Tr, trước đó thật sự không ai biết cả. Có một thùng nho trộn với đường bị vỡ nên mọi người chỉ tập trung vào đó thôi ạ. ”

“Giải tán hết đi.”

Wayman trầm giọng lẩm bẩm. Jeffrey ra lệnh cho mọi người giải tán. Các hiệp sĩ và người hầu đã nhanh chóng trở về vị trí của mình như khi đi tìm con cáo.

“Ngươi cũng đi đi.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Phù….”

Wayman, người bị bỏ lại một mình trên bãi cỏ yên tĩnh sau khi tiễn Jeffrey đi, nhìn xuống con cáo đang cuộn tròn mà không hề mơ tới. Anh bực bội xoa xoa thái dương.

Có một số luống hoa được trang trí bằng đá và con cáo là một trong những viên đá đó. Thật trùng hợp, kích thước của viên đá lại tương đương với kích thước của con cáo. Và con cáo tròn như một hòn đá. Dù có tìm thế nào anh cũng không tìm thấy và ở đây.

Vυ"t.

Wayman tóm lấy con cáo một cách thô bạo. Nó có thể rất đau đớn, nhưng con cáo duỗi thẳng trong tay Wayman và không cử động. Khò, khò. Một tiếng ngáy nhỏ vang lên.

“Ha!”

Nhịp tim của anh giãn ra. Giống như đang xem báo mộng vậy. Anh không thể không nghĩ đến những gì đã xảy ra trong rừng. Sự khác biệt là cái thùng có nước nho thay vì quả dâu rừng. Không chỉ mõm mà toàn thân nó đều ướt đẫm rượu. Lông quá nhiều nên nó vẫn chưa khô. Vì vẫn chưa đến mùa thu nên thật may khi nó không bị chết cóng.

Con cáo thậm chí còn bốc mùi rượu. Wayman ấn vào thái dương lần nữa bằng bàn tay không cầm con cáo và bước đi.

***

Con cáo không thức dậy cho đến khi người hầu tắm rửa sạch sẽ cho nó. Con cáo lại được đặt lên giường của Wayman, mềm mại và mịn màng. Nhưng dù rượu đã được rửa sạch nhưng vẫn còn sót lại một ít mùi. Người hầu nói chỉ có một chai nhưng hình như nó đã uống vài chai.

“Kao….”

Con cáo dường như đang mơ. Anh ta co chân lại và chép miệng.

“Này.”

“Kaooo.”

Con cáo tỏ ra khó chịu khi anh gọi và kéo lông nó. Điên mất thôi. Rõ ràng là nó đã uống rượu và đầu óc thì choáng váng. Sao anh lại phải tức giận trước một thứ đã gây ra nhiều rắc rối như vậy vào lúc này chứ. Wayman nhấc chân con cáo lên.

“Ngươi khó chịu à?”

“Ưʍ.”

Ngay lúc đó. Con cáo vừa vung hai chân trước lên, liền nghe thấy một tiếng bùm, giống như tiếng thuốc súng nhỏ nổ tung. Và ngay lập tức, một thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mặc quần áo xuất hiện trên giường của Wayman.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!