Chương 42

Chương 42

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối


Cái chổi lông nhỏ gắn vào đệm đung đưa theo bước đi của Wayman. Anh vừa đi bộ vừa cười khẩy mấy lần. Anh cảm thấy mình thật mất trí vì đã cầm tấm đệm của con cáo.

Con cáo nghiêng đầu và bước đi một cách uy nghiêm. Mọi thứ về con cáo đều ngắn ngoại trừ cái đuôi của nó. Cổ của nó cũng ngắn và nó giữ đầu thẳng như thể chiếc vòng cổ là một chiếc vương miện. Hình dáng giống nhau nhưng vẫn tốt hơn lúc nó bị u sầu. Chất lượng không khí đủ tốt để khiến nó cảm thấy phấn khích, điều này cũng tốt cho Wayman.

“…….”

Đi được một lúc thì không nghe thấy tiếng bước chân của con cáo nên anh quay lại và thấy con cáo lại cách xa anh rồi. Mặc dù nó đã đưa cho anh cái đệm nhưng nó vẫn chậm lại vì liên tục kiểm tra chiếc vòng cổ của mình. Ai đã cho nó chiếc vòng cổ đó chứ? Anh có nên vứt cái đệm đi không? Sẽ như thế nào nếu để một thằng nhóc lông lá ngủ trên tủ đầu giường?

“Thưa ngài! Đây, là chuyện gì vậy…! Tôi sẽ mang giúp ngài ạ.”

Gordon chạy tới từ phía bên kia. Wayman có vẻ khó chịu với bàn tay đang vươn về phía anh, anh nhấc tay lên và vẫy nó trên đệm. Không chỉ Gordon, mà cả những người qua đường khác cũng ngạc nhiên chạy lại mỗi khi chạm mặt Wayman.

Dù có biết hay không thì con cáo vẫn đi sau Wayman, lắc chiếc vòng cổ của nó. Hoàn toàn không có chuyển biến gì. Anh xấu hổ đến mức nghĩ đến việc ném cái đệm xuống dưới lan can, nhưng nhờ có con cáo mà hôm nay anh đã hoàn thành công việc nhanh chóng nên anh quyết định sẽ chăm sóc nó.

Wayman chậm rãi bước vào phòng ngủ, đặt cái đệm và con cáo lên tủ đầu giường rồi đi vào phòng tắm. Khi anh tắm rửa xong bước ra, con cáo suốt ngày chỉ ngắm viên đá quý đang nhìn chằm chằm vào anh. Ánh mắt đã nhìn vào viên ngọc suốt thời gian qua rơi trên cơ thể Wayman.

Con cáo nhìn Wayman nhiều gấp đôi thường lệ khi anh bước ra sau khi tắm xong. Có lúc giả vờ không nhìn thấy, lúc thì liếc nhìn, có rất nhiều loại ánh mắt khác nhau. Nếu là con non thì vẫn chưa biết khái niệm giới tính, cả con cáo và Wayman cũng là con đực nên buồn cười lắm.

Ngay cả khi anh đi ngủ, ánh mắt của con cáo vẫn dõi theo anh.

Khi nhìn Wayman, ánh mắt của con cáo rất nghiêm túc. Như thể Wayman là người duy nhất trên thế giới. Nó đã như thế kể từ lần đầu tiên cả hai gặp nhau. Mặc dù sợ hãi nhưng nó chỉ ngây người nhìn Wayman cho đến khi ngủ thϊếp đi, và ngay cả khi ở trong biệt thự, bất cứ khi nào gặp Wayman, nó đều hành động như thể mình bị thứ gì đó chiếm hữu. Chỉ có ánh mắt đó hướng về phía anh.

“Nếu thích đến vậy thì lên đây đi.”

Wayman nhếch một bên miệng và nhấc chăn lên. Có vẻ không phải là một ý tưởng tồi nếu tỏ ra thương xót một chút với con cáo vẫn đang ngước nhìn lên một cách buồn bã.

“Kao!”

Tuy nhiên, con cáo nhảy lên tỏ vẻ không hài lòng. Khóe miệng Wayman ngay lập tức hạ xuống. Mặt anh cứng lại.

“Kao….”

Con cáo lẩm bẩm, nhưng rồi nhận ra điều gì đó. Không đời nào Wayman, một con người, có thể hiểu được con cáo đang nói gì.

Chỉ là một trò đùa thôi mà, có điều gì khiến nó phát hoảng và ghét đến vậy chứ? Tâm trạng vốn không tệ cả ngày của anh bỗng trở nên bị vấy bẩn. Anh nhìn chằm chằm vào bộ dạng lo lắng của nó.

“Ngươi lên đây.”

Wayman nhấc ngón trỏ lên. Con cáo co rúm cổ lại vì sợ biểu cảm của anh. Tuy nhiên, nó vẫn lắc đầu và bày tỏ ý kiến

của mình. Vì lý do nào đó, anh cảm thấy ghen tị. Khi khuôn mặt của Wayman ngày càng cứng đờ, con cáo quay lưng và cuộn mình lại.

Khò, khò.

Có tiếng ngáy rất giả phát ra. Tuy nhiên, tai của con cáo vểnh lên về phía Wayman. Diễn xuất chẳng ra gì.

“Phí gia công.”

Wayman lặng lẽ lẩm bẩm bằng giọng lạnh lùng. Sau đó con cáo lập tức nhảy lên và rơi vào vòng tay của Wayman.

“Hừ hừ….”

Sau đó, nó cẩn thận che chiếc vòng cổ bằng hai chân trước. Hết nói nổi. Wayman hất cằm lên và chỉ xuống chân. Con cáo nhận ra và lê bước đứng dậy.

“Ngủ ở đó.”

“Ư ư.”

Tia đành phải nằm xuống dưới chân Wayman. Nó trừng mắt nhìn anh, nhưng người đàn ông chỉ phớt lờ và đắp chăn lại.

‘Mình đã quyết định sẽ bớt thích anh ấy hơn.’

Chỉ mới ngày hôm qua cậu đã quyết định thích anh ấy ít nhất có thể, nhưng bây giờ cả hai lại dành cả ngày bên nhau và thậm chí còn ngủ chung giường. Trái tim cậu không thể tránh khỏi đập thình thịch.

Có thể không phù hợp khi dùng cách diễn đạt này đối với một người đàn ông rắn rỏi với cơ bắp cuồn cuộn, nhưng người đàn ông ôm chăn kêu cậu vào lại rất quyến rũ. Mặt cậu nóng bừng lên khi nghĩ lại chuyện vừa rồi.

“…….”

Khi Wayman dường như đã ngủ say, Tia cử động mông và khéo léo chui vào chăn. Dù chỉ cách nhau vài bước chân nhưng tim cậu càng đập mạnh hơn khi nghĩ đến việc họ cùng đắp chung một tấm chăn.

‘Mình nên thích anh ấy ít đi.’

Cậu phải bằng cách nào đó ngăn dòng suy nghĩ của mình lại, nhưng cơ thể cậu vẫn muốn được gần gũi với người đàn ông đó.

“Đừng có đắp chăn. Tôi ghét đắp chăn với người khác lắm. Với bộ dạng lông rung rinh qua lại?”

Wayman dời Tia đi ngay khi cậu chui vào chăn. Anh rất lạnh lùng, như thể đọc được suy nghĩ trong lòng cậu rằng cậu nên bớt thích anh ấy đi.

‘Nhỏ mọn.’

Sẽ tuyệt biết bao nếu tính cách chỉ bằng một nửa khuôn mặt đẹp trai. Tia khinh bỉ và dè bỉu đến mức cậu cố gắng quay lại tủ đầu giường nhưng cuối cùng lại thất bại.

‘Nhưng ta cảm thấy tốt hơn chút khi có ngươi ở bên cạnh.’

‘Ta cần ngươi. Nên là vậy đó.’

Đó là vì những gì người đàn ông đó nói đã khiến trái tim cậu mềm yếu.

‘Đến mức này….’

Tia tự nhủ rằng vì cậu đã nhận được một chiếc vòng cổ nên hãy coi điều này là đương nhiên và ngủ đi.

***

Khi con cáo đeo chiếc vòng cổ đi lại, dinh thự một lần nữa lại xôn xao với những câu chuyện về tộc Cáo. Nó còn ồn ào hơn cả lần đầu tiên con cáo đến dinh thự này.

Đó là việc đương nhiên. Có câu chuyện nào khác đáng ngạc nhiên và thú vị đến mức một người ghét mọi sinh vật, kể cả côn trùng và chưa từng có quan hệ tình cảm nào cho đến cuối đời lại tặng một viên ngọc cho một con cáo chứ?

“Ngài định nuôi dưỡng tộc Cáo như một con cáo thú cưng ạ?”

Người hầu từng thử đặt một chậu hoa trong phòng làm việc của ngài mà không biết cách làm và suýt bị cắt là người hào hứng và nói rôm rả nhất.

“Tất cả quý tộc đều nuôi ít nhất một con thú cưng.”

“Không đời nào. Đó là câu chuyện của những quý tộc khác. Tin được không? Có khi nào ngài bị con cáo mê hoặc không? Người ta nói cáo rất giỏi trong việc mê hoặc mọi người. Vì nó cũng thuộc tộc Cáo nên khả năng mê hoặc tốt biết bao nhiêu?”

“Ờ. Ờ. Hôm nọ tôi đã nhìn thấy nó từ xa và cách nó vẫy đuôi gần như mê hoặc tôi?”

Một số người lo lắng con cáo đã mê hoặc ngài.

“Nghe nói ngài ấy đưa nó vào phòng ngủ cũng đủ biết ngài coi trọng nó thế nào, để xem.”

“Trời, thật hả? Không nói dối chứ?”

“Không đâu. Hôm qua Amy đã nhìn thấy mà!”

“Ôi, sao tôi lại sợ nhỉ?”

Có người nói rằng thật kỳ lạ khi ngài lại nuôi thú cưng. Mỗi khi có ba người trở lên tụ tập lại thì mọi người lại rỉ tai nhau những câu chuyện về con cáo.

Dù thế nào đi nữa, câu chuyện về việc Đại công tước nhận nuôi một tộc Cáo làm con cáo cưng của mình đã lan truyền khắp dinh thự sau nửa ngày. Tin đồn đến tai người làm vườn, người biết tin chậm nhất.

Tất nhiên, đó là chuyện họ chỉ nói với nhau và mọi người đều rất kín tiếng để không để nó lọt ra ngoài. Nhân khẩu của gia tộc Baldwin đã được thuê sau khi xem xét cẩn thận qua nhiều giai đoạn của quá trình tuyển dụng và những người đặc biệt kín tiếng đã được chọn.

Nhưng ở đâu đó thì lời nói vẫn bị lọt ra ngoài.

Bên trong một quán bar ở quảng trường. Trong số đó, ở một góc mà các bàn khác không thể nhìn thấy, trợ lý của Arwin là Roger đưa ra một túi tiền vàng. Tài xế của gia tộc Baldwin đã giấu túi tiền để không ai nhìn thấy.

“Chắc không?”

“Vâng. Chắc chắn ạ. Cả dinh thự ồn ào với câu chuyện đó. Ồ, và….”

Tài xế đưa tay lên miệng trong khi nói. Roger đưa tai đến. Bàn được đặt trong một góc có màn che, quán ồn ào đến mức cuộc trò chuyện khó có cơ hội lọt ra ngoài, nhưng cả hai vẫn thận trọng như thể đang bị theo dõi.

“Ngài ấy cũng bảo cho dừng việc tiêu diệt tộc Cáo.”

“Ngài ấy bảo dừng sao? Chính ngài ấy nói?”

Roger hỏi với ánh mắt hoài nghi. Đại công tước Wayman Baldwin không bao giờ từ bỏ bất cứ điều gì anh đặt ra cho đến khi thành công.

“Đó là sự thật. Ngài có thể tin điều đó. Tôi đã đích thân nghe cuộc trò chuyện giữa thư ký và chỉ huy kỵ sĩ.”

“Thật sự?”

“Vâng, tất nhiên rồi. An toàn đến mức nào mà tôi có thể nói dối được chứ.”

Tài xế cười nhẹ và nheo mắt lại. Nếu điều này là sự thật thì đó sẽ là thông tin hữu ích.

“Vất vả rồi. Lần sau cũng nhờ ông nhé.”

Roger đứng dậy mà không hề uống một ngụm bia nào trong miệng.

“Tôi, nhưng….”

Người tài xế nắm lấy Roger rồi vuốt ve bộ ria mép của ông ta. Nó có nghĩa là ông ta yêu cầu thêm đưa tiền. Người này đặc biệt hào phóng với tiền bạc. Chà, chỉ cần ông đưa thông tin hữu ích thì chủ nhân của người này sẽ sẵn sàng chi bất kỳ số tiền nào.

Dù có tốn thêm tiền cũng không sao nên nếu là người thân cận nhất thì tốt biết mấy. Gia tộc Baldwin là bất khả xâm phạm trong việc cài mật thám vào đó. Ngoài ra, lòng trung thành của các thành viên trong đó đối với gia tộc họ cũng rất cao. Trừ khi bạn mù quáng vì tiền như người này.

“Chà. Tôi đoán thế này là đủ rồi phải không?”

Roger đặt mười đồng vàng mang theo lên bàn như muốn ném chúng đi rồi rời khỏi quầy bar. Roger đến dinh thự theo hướng đó và đến phòng công tước. Đã muộn rồi, nhưng nếu nói về Đại công tước Wayman Baldwin thì công tước sẽ dang rộng vòng tay chào đón.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!