Chương 14

Chương 14

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Sau bữa tối, Wayman khởi động một chút trong phòng huấn luyện như thường lệ, rồi bước vào văn phòng và cầm bút lên. Lịch trình của anh chính xác từng giây tưng phút. Anh ăn sáng, trưa và tối vào cùng một giờ mỗi ngày, tập luyện vào cùng một giờ và làm việc cho đến tận trước khi đi ngủ.

“Đây là bản tóm tắt về khối lượng khai thác của tháng này. Khối lượng khai thác ở khắp mọi nơi đã giảm kể từ tháng trước. Nó đã tiếp tục giảm kể từ năm ngoái.”

“Cỡ này ổn thôi. Vì đó là một quá trình tự nhiên.” - Wayman lướt qua tài liệu và gật nhẹ đầu.

Công việc của Ronda hôm nay đã kết thúc với việc thu thập khối lượng khai thác. Mắt của Rhonda cũng trũng sâu như bầu trời u ám. Tuy nhiên, cô vẫn có thể tận hưởng một kỳ nghỉ vàng vào ngày mai. Mặc dù khối lượng công việc rất nhiều nhưng Wayman với tư cách là sếp của cô, rất rõ ràng về các vấn đề công cộng và riêng tư, đồng thời anh không tiếc các kỳ nghỉ và phần thưởng, vì vậy đây là một công việc khiến cô rất hài lòng.

“Ngài định làm gì với con cáo ạ? Tôi hy vọng ngài không đưa nó đến hoàng cung.”

Sau khi sắp xếp xong tài liệu, Rhonda nhớ đến Jeffrey, người đang mất tinh thần. Trong hoàn cảnh không còn chiến lợi phẩm nào khác, con cáo được mang về dinh thự là bằng chứng cho thấy chiến dịch diệt trừ tộc Cáo đang tiến triển thành công và đó cũng là một loại chiến tích. Nhưng trái với mong đợi, con cáo mà anh mang về đã không được dâng lên hoàng đế, và cô tò mò không biết tại sao. Rhonda bình tĩnh đợi Wayman, người đã do dự một lúc.

“Chăm sóc nó.”

“Hoàng đế nói ạ?”

“Đúng vậy.”

“Thần kỳ thật. Ngài ấy là người thích những thứ mới mẻ mà.”

Thật không ngờ. Rhonda chỉnh lại kính và hồi tưởng về vị hoàng đế. Hoàng đế là một người rất quan tâm đến bất cứ thứ gì có thể mang lại niềm vui dù là nhỏ nhất, chẳng hạn như thứ gì đó mới hoặc hiếm. Vì vậy, cô đã nghĩ rằng ngài ấy cũng sẽ thèm khát tộc Cáo nhưng không ngờ ngài ấy lại bảo chăm sóc nó.

Cô chỉ giữ suy nghĩ này trong lòng vì nếu nói ra, ba gia tộc sẽ bị tiêu diệt, nhưng sẽ không bao giờ có một người nào dễ như hoàng đế trong đế quốc này.

Có lần ngài ấy đã gửi một món quà và lời cầu hôn đến cô, người mới bắt đầu bước chân vào nghề. Lý do là vì Rhonda vừa nghiêm khắc vừa lạnh lùng nên ngài ấy đặc biệt ưng ý.

May mắn thay, Rhonda Carly là một người phụ nữ khôn ngoan. Dù có là hoàng đế thì cô cũng không muốn có chồng là một kẻ phóng túng, thay phụ nữ vài lần một tuần.

Nếu Wayman không chính thức thuê Rhonda vào thời điểm đó, cô sẽ không có cách nào từ chối cuộc đàm phán hôn nhân của hoàng đế.

"Hôm nay còn gì để báo cáo nữa không?"

“Không. Hết rồi ạ”

“Về trước đi. Tôi vẫn còn thứ phải xem.”

“Vâng, thưa ngài.”

Rhonda dọn dẹp bàn làm việc gọn gàng và lấy túi xách. Sếp của cô là một người nghiện công việc. Khi mới làm thư ký cho anh, cô đã băn khoăn không biết có nên ở một mình và trông chừng ông chủ làm việc muộn của mình không, nhưng giờ đây cô có thể rời văn phòng mà không chút do dự khi được phép.

“À, cái này không phải báo nhưng tôi nghe nói con cáo bị bệnh.”

Rhonda đang định mở cửa đi ra ngoài thì chợt nhớ đến tin mà Simon vừa nói vừa nước mắt lưng tròng. Tất nhiên, cô đã bảo Simon đi vì trông anh ta thấy ghê quá.

“Bệnh?”

Ngài ấy không hỏi vì lo lắng, nhưng vì trong đó chất chứa những cảm xúc không giống nhau nên Rhonda cảm thấy hơi tiếc nuối, tự hỏi liệu mình nói ra điều này có vô ích hay không.

“Vâng. Vì không thể cứ để nó như vậy được nên tôi đã gọi bác sĩ đến kiểm tra và ông ấy nói rằng có vẻ như nó bị suy dinh dưỡng.”

“Ha!”

Wayman khịt mũi trước từ suy dinh dưỡng. Simon đã nói điều gì đó tương tự vào ngày hôm đó nhưng tôi chưa từng nghe thấy.

Sự phục hưng của Đế chế Crotes bắt đầu với việc Wayman lên vị trí Đại công tước. Thực lực quốc gia rất mạnh, nhưng vì lớn mạnh trong thời gian ngắn nên còn nhiều lỗ hổng. Điều này đặc biệt đúng trong lĩnh vực y tế. Do số lượng bác sĩ ít nên khi bị bệnh, công dân của đế quốc rất khó được khám bệnh. Trong khi đó, con cáo đã được một bác sĩ cư trú tại gia tộc Baldwin kiểm tra và người ta nói rằng tự nhiên con cáo trở nên tốt số.

“Không phải là do ăn nhiều sao?”

Wayman mỉa mai nhớ lại hình ảnh con cáo có cái bụng tròn trịa sau khi ăn hết quả mâm xôi. Nếu ăn như vậy vẫn chưa đủ thì một nửa số người trong đế quốc đã phải ngã quỵ vì suy dinh dưỡng rồi.

“Simon nói dạo này nó không ăn hết phần ăn”

“Nó no rồi.”

“Phải làm sao ạ?”

“Để vậy đi.”

“Vậy cũng được ạ? Nếu hoàng đế ra lệnh nuôi nó thì phải chăm sóc nó chứ ạ? Vì ngài chịu trách nhiệm mà.”

Rhonda hỏi lại một lần nữa trước khi rời đi. Tuy nhiên, cô nghe nói rằng nó là một sinh vật huyền thoại và thậm chí hoàng đế còn ra lệnh nuôi dưỡng nó, nên cô tự hỏi liệu có thực sự ổn nếu cứ để nó yên như vậy. Cô biết sếp mình là người thờ ơ nhưng cô cũng lo lắng con cáo sẽ gây rắc rối hay xảy ra chuyện gì đó.

“Nó sẽ không chết vì cái đó đâu. Dù có chết thì số phận của nó cũng là của tôi.”

Nhưng Wayman rất kiên quyết. Thêm cái nhìn chằm chằm, thắc mắc tại sao cô lại bận tâm và hỏi một câu hỏi như vậy.

“Tôi biết rồi ạ. Vậy tôi sẽ gặp ngài vào ngày mai, chào ngài.”

Hình ảnh Simon có thân hình to lớn lại lo lắng cho con cáo nhỏ hiện lên trong đầu, nhưng Rhonda không nói gì. Bản thân đã làm hết sức rồi. Bây giờ là lúc để tận hưởng chút thời gian thư giãn sau giờ làm việc mà không bị ai làm phiền.

Khi Rhonda tan sở, âm thanh duy nhất có thể nghe thấy trong văn phòng là tiếng lật giấy. Bị bỏ lại một mình trong văn phòng yên tĩnh, Wayman xử lý công việc còn lại và xem qua những tài liệu anh cần xem vào ngày mai.

Kim đồng hồ đang chuyển động đều đều chỉ mười giờ đêm. Bình thường anh làm việc đến gần nửa đêm nên anh không thích thời gian chỉ còn lại 2 tiếng. Dù có đi ngủ sớm thì cũng không thể ngủ được.

Sau khi nhìn ra ngoài cửa sổ tối tăm một lúc, Wayman cầm kiếm và đi ra ngoài. Anh thường khởi động bằng cách luyện kiếm vào lúc nửa đêm. Trường hợp gặp ai đó ít hơn vào ban đêm hơn nên có ít điều khiến tâm trạng anh khó chịu hơn so với ban ngày.

“Phù.”

Wayman vận động khá lâu. Anh cảm thấy sảng khoái hơn nhiều sau khi đổ mồ hôi. Khi anh đang cất thanh kiếm của mình đi, một con cáo lén lút đi vào tâm trí sảng khoái của anh. Anh chợt tò mò về con cáo đang bị bệnh. Tò mò chứ không phải lo lắng.

Con cáo xuất hiện trong tâm trí anh như một mầm non đã thay đổi cảm giác sảng khoái của anh thành khó chịu. Làm thế quái nào mà nó có thể bệnh được trong khi nó chẳng làm gì? Anh luôn khó chịu khi nghĩ đến một con cáo vui mừng khi gặp anh mà chẳng vì lý do gì. Tại sao con cáo đó lại ngước nhìn anh với đôi mắt đầy tình cảm như vậy? Đôi mắt xanh đó chạm vào dây thần kinh như một sợi chỉ lòi ra. Nó cũng giống như cảm giác khó chịu vậy.

Sau khi do dự một lúc, anh đi về phòng mình. Tuy nhiên, khi đi được nửa đường, anh quay lại. Đã lâu rồi anh mới cảm thấy tò mò về điều gì đó. Anh quyết định không bỏ qua cảm giác bấp bênh đó. Nếu tò mò thì chỉ cần xác nhận là được. Đây là biệt thự của anh và anh đã tự mình bắt được con cáo đó. Ngay khi nghĩ về điều đó, sự do dự trong bước đi của anh đã biến mất.

Anh sải bước dài về phía tòa nhà phụ. Khi anh bước đi, làn gió đêm mát lạnh đã cuốn đi mồ hôi của anh. Anh ta leo lên cầu thang bằng đôi chân dài và nhanh chóng đến trước căn phòng nơi con cáo đang ở.

Wayman bất cần mở cửa. Một tiếng cạch lớn. Đã bao nhiêu lần kể từ khi anh bước vào căn phòng này rồi?

Mặc dù tiếng động phát ra rất lớn nhưng con cáo vẫn không thức dậy. Wayman ngồi trên chiếc ghế mà anh luôn ngồi. Anh lại nghĩ đến hình ảnh cáo nhỏ giật mình và chui vào chăn mỗi khi phát hiện thấy anh. Khuôn mặt ngạo mạn mà cáo nhỏ luôn lén lút nhìn trộm.

Cười khẩy một cái, không biết từ lúc nào mà mắt đã quen với bóng tối và nhìn rõ căn phòng. Con cáo đang ngủ với cơ thể cuộn tròn ở mép giường. Nó trông giống như trăng tròn, với những chùm lông phát ra ánh sáng nhợt nhạt dưới ánh trăng. Trông giống như cái chăn bị vón cục. Khuôn mặt bị chôn vùi giữa miếng đệm và không thể nhìn thấy được. Wayman đặt một chiếc ghế cạnh giường.

“Nhìn kìa.”

“Ư ư….”

Khi tôi dùng ngón trỏ ấn vào đầu nó, con cáo rêи ɾỉ. Có vẻ như nó thực sự rất mệt mỏi. Mặc dù nó nhỏ con nhưng thân hình tròn trịa của nó dường như nhỏ hơn bình thường.

“Ngươi làm gì mà bị bệnh thế? Làm gì thì làm. Ngươi đang làm gì vậy chứ.”

Anh mắng con cáo đang không nghe được vì bị bệnh. Thật đáng kinh ngạc khi một người không làm gì khác ngoài ăn, ngủ và chơi lại có thể bị bệnh. Nếu nó trông méo mó như bất kỳ sinh vật sống nào khác, anh sẽ không chút do dự mà dâng cho hoàng đế.

Nhìn con cáo hoàn toàn nguyên vẹn cho đến tận ngọn lông, Wayman cảm thấy kỳ lạ.

“Chậc”

Wayman tặc lưỡi như thể không thích điều đó và cố đứng dậy. Cuối cùng anh đến đây vì tò mò vô ích. Con cáo tầm thường có bị bệnh hay không thì liên quan gì đến anh ta?

“Hừ hừ….”

Nhưng khi anh vừa định đứng dậy thì con cáo đã duỗi chân trước ra. Bàn chân trước của con cáo treo lủng lẳng trên cẳng tay của Wayman. Có vẻ như một chiếc móng chân đã mắc vào áo của anh. Trông như sợi len, nó là con thú sinh ra trong hình dạng thú vật và móng vuốt của nó khá sắc bén.

“Bỏ ra.”

Khi Wayman cử động cánh tay một chút, chân con cáo cũng cử động theo. Thân thể thả lỏng một chút, khuôn mặt lộ ra.

“Bỏ ra.”

Dù anh có bảo nó buông ra thì con cáo đang ngủ say cũng không thể nào nghe thấy được.

“…Ta nói bỏ ra.”

“Hừ hừ….”

Con cáo đặt một chân xuống và rêи ɾỉ như nói anh ồn ào. Nó cau mày giống như một con người.

“Ha….”

Wayman thở dài khó chịu. Nếu muốn lấy ra thì anh có thể lấy nó ra, nhưng kỳ lạ là anh lại không thích. Bàn chân của nó nhỏ, bộ lông rậm rạp của nó đã xẹp xuống và nó phát ra tiếng kêu khó chịu khi Wayman cố gắng gỡ bỏ bàn chân đang bị mắc kẹt của nó. Vì vậy Wayman không còn lựa chọn nào khác ngoài ngồi xuống ghế của mình.

Cho đến khi trăng tròn lặn về hướng tây và mặt trời đỏ xuất hiện.

“Ôi trời!”

May, người đến từ sáng sớm để chăm sóc con cáo, đã giật mình khi nhìn thấy Wayman và nắm lấy tay nắm cửa. Với bàn tay còn lại, cô cố gắng bám chặt vào khay đựng bát súp để không đánh rơi nó. Nhờ vậy mà cô tránh được việc làm vỡ bát đĩa.

“Đại, Đại công tước sao ngài….”

“Gọi thần quan đi.”

Wayman cau mày trước tiếng ồn lớn và ra lệnh gọi một thần quan. Anh mặc một chiếc áo tunic dài màu trắng, cởi cúc phía trên với giọng nói trầm xuống.

“Vâng? Thần quan ạ?”

May ngơ ngác hỏi lại dù cô đã nghe rõ chính xác. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Đại công tước, người luôn mặc quần áo không tì vết, mặc một chiếc áo tunic dài, và đây cũng là lần đầu tiên ngài cho gọi một linh mục.

Cô nhớ quản gia Gordon của dinh thự này đã nói với cô rằng ngài ấy tránh nhắc đến các thần quan trong thần điện. Ngay cả khi nhà tiên tri xuất hiện mỗi năm một lần, ngài ấy cũng không bao giờ tham dự sự kiện này.

Đó là câu chuyện May được nghe vào ngày đầu năm mới tại dinh thự.

“Đúng. Bảo họ đến ngay.”

Wayman nói một lần nữa với May, người vẫn đang ôm chặt cái khay và đứng dậy. Sau đó anh có phần thô lỗ rút bàn chân trước đang treo trên quần áo của mình ra. Bàn chân trước vừa rơi xuống bỗng bất lực run lên.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!