Chương 12

Chương 12

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Thứ Ba hàng tuần là ngày họp của hoàng cung, nơi hoàng đế và đại diện của mỗi gia tộc tập hợp lại để xử lý các vấn đề và hoạch định tương lai của đế quốc.

Đó là một sự kiện mà một đại diện của mỗi gia đình phải tham dự, nhưng Wayman của gia tộc Baldwin lại tham dự ít hơn một lần mỗi tháng, và thậm chí sau đó anh ấy còn là người cuối cùng bước vào và là người đầu tiên rời đi.

Đối với Wayman, cuộc họp ở hoàng cung là hành động của những kẻ ngốc tụ tập lại với nhau và chỉ nói những điều ngớ ngẩn. Thực tế, mỗi khi đến giờ họp, các nguyên lão đều bận khoe khoang về nguồn gốc gia tộc và kiêu ngạo hay lớn tiếng để trục lợi. Khi một vấn đề cần giải quyết xuất hiện, họ sẽ đều hướng về Wayman.

Mỗi lần như vậy, Wayman như bị thôi thúc muốn lật đổ tất cả mọi thứ trước mắt. Cảnh tượng tất cả những bộ phận méo mó của cơ thể ngồi chụm lại và chỉ nhìn vào chính mình thật kinh tởm đến nỗi có lúc anh muốn bóp nát những bộ phận méo mó đó.

“Đã lâu không gặp, Đại công tước.”

Công tước Arwin giả vờ chào hỏi Wayman, người đến muộn. Đôi mắt trũng sâu của ông ta như tràn ngập những con giun đen nhung nhúc trong đó. Hoàng đế nói rằng ông thích đôi mắt của Công tước Arwin, người có trí nhớ tốt ngay cả ở tuổi trung niên, Wayman không thể đồng ý vì anh chưa bao giờ nhìn thấy nó.

“Lâu rồi?”

Wayman vừa xoa cằm vừa hỏi. Anh nhìn khuôn mặt khiến anh phát chán mỗi năm một lần, nhưng giờ lại nhìn thấy vài lần một quý, anh nghĩ liệu có phải mình nhìn khuôn mặt này quá thường xuyên rồi không.

“Chúng ta gặp nhau vào mùa xuân và đã không thể gặp.”

Công tước Arwin cười tỏ vẻ hân hoan. Ông ta là một người có kỹ năng quản lý người xuất sắc và được đa số quý tộc đứng về phía mình. Mọi ngời bận rộn khen ngợi rằng ánh mắt và ấn tượng của ông ta thật tốt.

Tuy nhiên, những gì Wayman có thể nhìn thấy là cả hai đôi mắt dường như đã bị thối rữa và một cái miệng cong lên bên dưới chúng.

Khi Wayman cau mày, khóe miệng Công tước cứng đờ. Điều này xảy ra thường xuyên như việc thở. Wayman thường không kiểm soát được biểu cảm của mình và đối phương xem phản ứng của Wayman là cảm giác khó chịu.

Khi còn trẻ, anh thường kiếm cớ. Đó là vì có việc bận hoặc anh cảm thấy không khỏe.

Nhưng từ một lúc nào đó anh đã từ bỏ. Thật là phiền phức khi giải thích điều này điều nọ với người khác, và anh tự hỏi liệu cảm giác tổn thương của họ có liên quan gì đến anh không. Ngay cả khi người ta nói sau lưng anh rằng anh thô lỗ, cha mẹ anh mất sớm, hay tin đồn anh bị nguyền rủa khi còn nhỏ là sự thật, anh đều phớt lờ tất cả.

“Hừm. Tôi mong được gặp ngài ở cuộc họp tiếp theo. Bởi vì không có ngài ở đó nên cuộc thảo luận hoàn toàn không thể tiến triển được.”

Công tước Arwin lại nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, như thể ông chưa từng làm điều đó trước đây. Tuy nhiên, cái miệng cứng đờ lúc trước phù hợp với đôi mắt đó hơn.

“Tôi sẽ thử cố gắng.”

Wayman trả lời cộc lốc rồi đi về phía phòng khách. Việc những người đại diện trong gia tộc chào hỏi khi gặp nhau là điều lịch sự, nhưng những người quen thuộc với tính cách của Wayman lại giả vờ không nhìn thấy anh. Nhưng Công tước Arwin luôn vờ như không biết. Nó rất gượng gạo và anh không thích nó.

Khi Wayman bước vào phòng khách, người hầu mang trà và đồ ăn nhẹ ra. Khoảng 10 phút sau, hoàng đế Shailo Rudelvine đến. Ngay khi đến phòng khách, anh ta đã tháo trang sức trên trang phục và ngồi thụp xuống.

“Wayman đến rồi?”

“Ừ.”

Hai người gặp nhau từ nhỏ, cảm thấy thoải mái khi ở cùng nhau nên đã trở thành bạn thân. Đặc biệt, bất cứ khi nào Shailo ở một mình với Wayman, anh ta đều thể hiện con người thật của mình mà không cần qua chọn lọc. Đối với Shailo, Wayman là một người bạn thân mà anh có thể tâm sự, nhưng đối với Wayman, Shailo chỉ là một kẻ phóng túng, bỡn cợt mọi việc. Nhưng đồng thời, anh ta cũng là người duy nhất biết rằng Wayman vẫn chưa thoát khỏi lời nguyền.

Cũng như Wayman, không ai mong đợi anh trở thành Đại công tước ở độ tuổi trẻ như vậy, và Shailo cũng thế, không ai mong đợi anh ta sẽ trở thành Hoàng đế. Vì anh ta có hai người anh trai.

Nhưng họ có nói rằng không ai biết chuyện gì xảy ra với những người đó. Đại hoàng tử thông minh vượt trội đã qua đời ngay trước khi trưởng thành, còn nhị hoàng tử, người quá ngay thẳng và mềm yếu để trở thành hoàng đế, đã rời đi đâu đó và không có nghe được tin tức gì.

Cuối cùng, hoàng tử trẻ nhất Shailo Rudelvine, người thiếu chín chắn và không quan tâm nhất đến tình hình chính trị đã lên ngôi.

“Cậu không chào tôi à? Có nhiều lời chào hỏi lấy lệ thà có được vinh quang còn hơn là nhìn thấy mặt trời.”

Shailo càu nhàu và duỗi tay ra một cách khoa trương, giống như một nhạc sĩ đường phố đang đọc thơ, nhưng tiếng càu nhàu lại tràn ngập niềm vui không thể giấu được.

“Cậu có muốn nghe những điều kỳ lạ như vậy từ tôi không?”

“Có gì không tốt à? Tôi rất thích những thứ kỳ lạ và ngọt ngào.”

Anh ta cầm một chiếc bánh quy rắc đầy đường từ đồ ăn nhẹ đã chuẩn bị sẵn rồi cắn một miếng. Wayman, người không bao giờ ăn đồ ăn nhẹ, đẩy khay về phía Shailo. Anh ghét đồ ngọt.

"Nhìn này, cái này cũng ngọt nên ngon biết bao nhiêu. Dù sao thì cậu cũng chả quan tâm."

“Cũng có nhiều điều đáng mong đợi.”

“Đúng rồi. Tôi cũng mong cậu sẽ ghé thăm thường xuyên hơn.”

Shailo luôn nóng lòng kêu Wayman đến thường xuyên. Theo hồi ức của Wayman, mặc dù họ không có kỷ niệm nào đặc biệt đáng nhớ nhưng Shailo thường nhớ về tuổi thơ mà cả hai từng cùng hòa hợp. Có nhiều lúc anh được ở trong lâu đài hoàng gia dưới sự hướng dẫn của cha mẹ nhưng không có gì đặc biệt ngoài việc được nghe những câu chuyện của Shailo.

“Không phải cậu nên đến sớm hơn sao? Nếu nhìn thấy khuôn mặt của cậu tại cuộc họp thì tốt biết mấy.”

“Toàn mấy thứ làm mất khẩu vị, đi làm gì.”

Wayman nhấp một ngụm trà và gay gắt đáp lại Shailo, người có vẻ thất vọng. Thật tuyệt khi có một vị đắng vừa phải trên đầu lưỡi.

“Ahaha. Cậu nói không sai. Tôi cũng tưởng hôm nay mình chết luôn rồi chứ. Mấy lão già thật độc ác làm sao.”

Shailo xua tay tỏ vẻ ghê tởm. Anh ta có ba người thϊếp nhưng lại không có hoàng hậu. Vì lý do đó, những câu chuyện liên quan đến cuộc hôn nhân của anh ta là chủ đề thường xuyên được nhắc đến trong mỗi cuộc họp.

“Sao không chọn đại ai đó đi?”

“Cậu nói tôi sao không chọn đại ai đi á? Ý là tôi cũng tham dự một số bữa tiệc chứ. Trái tim tôi đau nhói mỗi khi nhìn thấy các cô gái phải vật lộn vì cậu đó.”

Shailo ôm ngực run rẩy nói đùa. Ngoài những bữa tiệc thông thường, hàng tháng anh ta còn tổ chức thêm những bữa tiệc và gieo rắc đủ loại tin đồn. Ngược lại, Wayman không tham gia bất kỳ hoạt động xã hội nào chứ đừng nói đến tiệc tùng. Điều thú vị là mặc dù vậy, nhiều phụ nữ vẫn mơ ước được hẹn hò với Wayman.

“Muốn tôi nghe những lời ba hoa như cậu à?”

“Làm một kẻ trăng hoa chẳng phải tốt hơn bị đồn là tàn tật sao? Tôi đã giữ được lòng tự trọng của mình.”

Wayman cũng đã qua tuổi kết hôn. Nhưng vì anh chưa kết hôn và thậm chí không hẹn hò nên đã có rất nhiều lời bàn tán về chuyện này.

“Cậu chơi đùa với bất kỳ ai chỉ để bảo vệ lòng tự trọng của mình à?”

Tất nhiên, Wayman không quan tâm đến những tin đồn như vậy nên anh cười lạnh hỏi Shailo.

“Không phải nên tận hưởng nó khi còn trẻ sao?”

Shailo phô trương cởi một cúc áo và nháy mắt ranh mãnh với người phụ nữ như thể đang tán tỉnh. Anh ta cũng không quên xõa mái tóc vàng óng khiến nhiều phụ nữ ngưỡng mộ xuống.

Wayman đặt tách trà đang uống xuống với vẻ mặt chán ghét. Ánh mắt lạnh lùng của anh dời xuống.

“Nó sẽ bị hỏng sớm thôi.”

“Cậu nhìn chỗ nào đó! Nó vẫn còn khỏe mạnh! Nó sẽ thật dễ dàng hoạt động trong 50 năm nữa!”

Shailo hét lên, bực tức vì đánh giá lạnh lùng như thể đang đánh giá trái cây thối rữa của Wayman. Dù không biết gì khác nhưng anh ta vẫn tự tin vào phần thân dưới của mình.

Wayman nhếch mép khi nhìn thấy thái độ tự tin của anh ta. Thật trùng hợp, phần méo mó của Shailo lại chính là phần thân dưới khỏe mạnh mà anh ta tự hào. Nơi Shailo kiêu hãnh chỉ vào, những bóng đen đan xen như bào tử nấm mốc.

Wayman đã từng suy đoán rằng phần bị bóp méo do Shail có thể là nhược điểm hay điểm yếu của con người. Nhưng nó không phải. Sau khi quan sát vài người, anh nhận thấy phần bị biến dạng là ngẫu nhiên. Tình cờ là chỉ có phần dưới của kẻ phóng túng kia là bị mục rữa.

“Hừm. Thư ký vẫn khỏe chứ?”

Mục tiêu tán tỉnh của Shailo nhẹ hơn cọng rơm lần này là thư ký của Wayman, Rhonda Carly.

“Để xem.”

“Cỡ cô ấy thì làm thư ký cho cậu cũng được. Cô ấy thông mình, tính tình thì rất linh hoạt. Tuần trước tôi đã gửi hoa nhưng không thấy hồi âm. Kiểu "Tôi đã nhận được quà" chẳng hạn?”

“Hoa?”

“Tôi đã gửi bó hoa. À, giỏ hoa chứ nhỉ. À à, không phải. Tôi đã gửi cả hai cái!”

Wayman nhìn hai ngón tay xòe ra đầy tự tin và mở miệng.

“Hỏi làm gì? Cũng có phải thích thật đâu.”

Shiloh lặng lẽ gập ngón tay lại vì bị nói trúng tim đen. Anh ta cảm thấy như Wayman đang nói rằng lời nói đùa của cậu có thể gϊếŧ chết người khác.

“…Vì vị trí của tôi không phải là nơi tôi có thể chơi đùa tình cảm với người mà tôi tơ tưởng đến.”

“Nếu là trò chơi hẹn hò thì bây giờ cũng đủ rồi nhỉ? Ai cậu cũng thích mà.”

Vẫn là giọng điệu gay gắt như trước, khi Wayman bảo bất cứ ai ngồi vào ghế của hoàng hậu cũng được.

“Haha….”

Shailo cười cay đắng. Vị bánh còn đọng lại trong miệng vẫn ngọt ngào nhưng anh ta lại thấy đắng. Dù biết Shailo tán tỉnh chỗ này chỗ kia không phải là thật lòng, nhưng Wayman lại thờ ơ với chiều hướng thật lòng thực sự của anh ta.

“Cậu thì sao…?”

Dù muốn hỏi với giọng bình thường nhưng cuối cùng giọng của Shailo lại trở nên căng thẳng.

“Thật sự… không có ai sao?”

“Miệng cậu không đau mỗi khi hỏi à?”

“Ahaha. Xin lỗi nhé. Xin lỗi, xin lỗi. Tất nhiên là không rồi.”

Wayman cau mày khi thấy Shiloh cười quá lố như một người say rượu.

"Vậy là cậu đã tìm thấy tộc Cáo?"

Shailo chuyển chủ đề, đi thẳng vào chủ đề chính. Anh ta cúi người, chống khuỷu tay lên bàn và liếʍ đôi môi khô khốc như người đang lên một kế hoạch tuyệt vời.

Wayman đã không giao nộp bất cứ thứ gì kể từ khi trở về từ núi Herod. Shailo thúc giục anh nhanh chóng báo cáo nhưng anh không bao giờ đáp lại. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, anh không thể trì hoãn được nữa nên đã đưa lên báo cáo với nội dung rằng tôi đã nhặt được một con cáo.

“Tôi đã nói là phải tìm mà.”

Wayman nhớ lại con cáo mà anh đã gặp ngay trước khi đến lâu đài hoàng gia. Một cái đuôi đang vẫy nhẹ. Đôi mắt sáng. Một con cáo kỳ lạ luôn thể hiện niềm vui bằng cả cơ thể mỗi khi nhìn thấy anh.

_______________

Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!!!