Chương 106

Chương 106

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Dinh thự đã trở nên ồn ào từ trước khi trời sáng. Bác sĩ cư trú tại dinh thự đã kiểm tra con cáo, ông gần như bị các kỵ sĩ đột nhiên kéo đi. Ông đã từng đổ mồ hôi trong tình huống tương tự trước đây nên ông phải lựa đi lựa lại lời nói của mình trước khi mở miệng.

“Không có chấn thương nào như gãy xương. Khả năng phục hồi khá tốt nên ngài không phải lo lắng quá nhiều về vết bầm tím... .”

Đôi môi run run, ông ta nói câu mà mình đã luyện tập ba lần trong đầu. Đúng như dự đoán, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ rơi xuống. Ông đã bôi rất nhiều loại thảo dược quý lên những vết xước nhỏ như cố ý thể hiện nhưng có vẻ như điều đó không làm Đại công tước hài lòng. Con cáo đó đang làm cái quái gì thế này? Ông biết nó là một sinh vật trong truyền thuyết, nhưng điều đó không đủ để khiến ngài ấy trân trọng nó đến vậy.

“Nó bất tỉnh mà ông bảo là không sao?”

“Chỉ là ngất xỉu tạm thời thôi. Cơ bắp của nó có thể bị sốc, nhưng nó sẽ sớm tỉnh lại.”

"Chắc không?"

Giọng hỏi trầm thấp đầy đe dọa. Dường như anh đang cảnh báo ông rằng nếu con cáo không tỉnh dậy thì đầu ông cũng sẽ bị chặt đứt. Vị bác sĩ cúi người xuống.

"Vâng, tất nhiên rồi. Sao tôi dám nói dối về an toàn của nó chứ. Chậm nhất là ngày mai nó sẽ tỉnh lại.”

“Hãy quay lại vào buổi chiều. Ra ngoài đi."

Wayman vẫy tay. Vị bác sĩ vô cùng nhẹ nhõm trước lệnh đuổi khách rồi lùi lại một bước.

“Haa.”

Một tiếng thở dài thoát ra từ miệng anh. Wayman cẩn thận vuốt ve cơ thể Tia. Hơi ấm lan tỏa khắp lòng bàn tay anh. Lúc này anh mới nhận ra tay mình đã lạnh ngắt.

Tiếng thở đều đặn vang lên nhưng cũng không làm anh bớt lo lắng. Wayman luôn nghe thấy tiếng thở của Tia rất yếu ớt. Vì thế ban đêm khi cả hai ngủ chung, anh luôn cẩn thận không bỏ sót một tiếng thở nào. Mặc dù họ cùng ăn, tắm rửa và đi ngủ, nhưng anh cảm giác dường như Tia sẽ biến mất bất cứ lúc nào.

Tâm trí của cậu đang ở một nơi khác. Mặc dù mắt Tia đang tập trung vào Wayman, nhưng anh biết rằng ánh sáng bên trong chúng hướng đến một nơi khác. Hôm nay Tia có vẻ ổn, nhưng ngày hôm sau cậu lại có vẻ mặt đầy nhớ nhung. Mặc dù anh vẫn đang phàn nàn như thường lệ nhưng mắt cậu vẫn nhanh chóng hướng ra ngoài cửa sổ.

Cậu không còn toát ra năng lượng sảng khoái nữa. Khi cảm nhận được năng lượng lắng xuống giống như cỏ vào ngày mưa, Wayman cảm thấy như toàn bộ cơ thể Tia đang từ chối ở nơi này. Mỗi lần như vậy, cảm xúc mãnh liệt lại dâng trào. Vì thế anh không thể tách ra khỏi cậu được. Dù Tia bị trói nhưng anh vẫn lo lắng.

Lần duy nhất anh đi vắng vào buổi sáng sớm rất ngắn ngủi. Các kỵ sĩ được đặt trước cửa, dưới ban công và dọc theo toàn bộ bức tường bên ngoài của tòa nhà chính trước khi được dọn trống. Tuy nhiên, Wayman vẫn chưa yên tâm nên đã quay trở lại giữa chừng khi đang đến sân tập. Và thứ chào đón anh là một căn phòng chỉ có rèm che và một cơn gió lạnh thổi qua.

Trong một khoảnh khắc, trái tim anh chùng xuống. Anh chạy quanh như điên, như thể không tin vào mắt mình. Sau khi ôm Tia, Wayman nhận ra tim mình đập dồn dập không phải vì sợ cậu bỏ chạy mà vì anh sợ cậu có thể bị tổn thương. Wayman rất sợ hãi. Mới mấy ngày trước anh còn sợ Tia sẽ bỏ chạy, nhưng bây giờ anh lại sợ ngay cả một vết sẹo nhỏ trên sống mũi của Tia.

‘Sợ sao?’

Wayman cứng người trước từ ngữ chợt xuất hiện trong đầu mình lúc đó. Lo sợ.

“Ha…. Haha.”

“Thưa ngài?”

Với vẻ mặt lo lắng, Jeffrey nhìn Wayman đang cười như thể mất trí. Wayman vuốt mặt bằng lòng bàn tay như đang rửa mặt.

‘Mình đang sợ sao?’

Đó không phải là câu hỏi để hỏi tên nhóc đó. Không phải Tia, mà là chính Wayman. Anh lo sợ tên nhóc đó. Anh lo lắng cho đứa nhóc cỡ hạt đậu này đến nỗi cảm thấy sợ hãi đến phát điên. Wayman cảm thấy cứ như mình sắp chết vậy.

Wayman cảm thấy điều gì đó tương tự khi Tia bị chôn vùi dưới đống đổ nát của trận lở đất. Sự lo lắng và sợ hãi tràn ngập từ đầu đến chân. Nỗi sợ hãi vô tận.

Đây chỉ là mong muốn đơn giản hay là lòng tham? Có ổn không khi diễn đạt nó theo cách đó? Bởi vì cậu ấy là người duy nhất còn nguyên vẹn? Nếu có Tia bên cạnh, liệu số hiện tượng lạ xảy ra trong những ngày tồi tệ có giảm đi không?

Không. Không. Thật vô nghĩa khi phải làm thế này chỉ vì anh cần Tia. Có thể không phải vì ham muốn thể xác. Không phải ai trên thế giới cũng phải chịu đựng cảm giác như bị sét đánh này chỉ vì ham muốn một vật của ai đó.

Wayman muốn nuốt chửng chàng trai này. Khi đó anh sẽ không còn sợ hãi hay lo lắng nữa. Cũng giống như chứng rối loạn thần kinh, anh sẽ không cần lo lắng về đối phương một ngày 24 giờ nữa. Đây không phải là lòng tham hay ham muốn. Đó không chỉ đơn thuần là có thiện cảm. Loại du͙© vọиɠ nào trên đời lại có thể cùng lúc đau đớn, dai dẳng và chua xót đến vậy? Wayman bây giờ là người treo trên một sợi chỉ mỏng manh. Và Tia là người nắm lấy đầu sợi chỉ.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Wayman mở miệng. Giọng nói của anh chứa đầy những cảm xúc khó giấu kín.

“Jeffrey.”

“Vâng, thưa ngài.”

“Có tin tức gì cho thấy những con cáo khác đã bị bắt ngoài con cáo bị bắt đang gây rối ở quảng trường không? Lông có màu đỏ tươi.”

“Ngài đang nói về con cáo bị nhốt chung dưới tầng hầm của biệt thự Carter ạ?”

“Ừ. Bên phía lâu đài không có động thái gì đặc biệt à.”

“Không có ạ.”

Mặc dù họ bị nhốt cùng nhau nhưng chỉ có Tia là bị mắc kẹt dưới đống đổ nát. Theo câu chuyện cậu kể, con cáo đi cùng cậu dưới tầng hầm biệt thự có lẽ là Luna, còn con cáo bị Shailo bắt trước khi cậu bị bắt cóc là một con đực tên là Fel.

Wayman cố tình không tìm kiếm chúng. Anh đã không đủ hào phóng để mang theo những người mà có mối quan hệ thân thiết với Tia đến mức sẽ tìm kiếm họ ngay cả trong giấc mơ của mình. Hơn nữa, cần phải có cớ để lấy thứ gì đó ra khỏi tay hoàng đế. Chính Shailo là người đã yêu cầu Wayman truy bắt tộc cáo ngay từ đầu.

“Nó sẽ ở cùng với hoàng đế. Không đời nào Arwin lại bỏ qua chuyện đó, và có lẽ ông ta muốn có được hoàng đế về phía mình.”

“Nếu Arwin dâng một con cáo, chẳng phải hoàng đế đã gϊếŧ nó rồi sao ạ?”

“Cậu ta không gϊếŧ nó. Nếu đúng như vậy thì nó đã được công bố rồi.”

Vẫn còn có tin đồn rằng nếu một tai nạn xảy ra ở đế quốc thì đó là do tộc cáo hoặc một lời nguyền. Để dập tắt tin đồn, sẽ hiệu quả hơn nếu gϊếŧ những con cáo bị bắt và công khai nó. Nhưng Wayman không thể làm điều đó nữa. Và Shailo cũng không làm điều đó.

“Nhưng nếu bệ hạ đang giữ hai con cáo thì ngài ấy sẽ không thông báo cho bạn thân của mình là ngài sao ạ? Chính bệ hạ đã giao phó việc tiêu diệt tộc cáo cho ngài.”

“Để xem.”

Wayman hiểu rõ nỗi ám ảnh vặn vẹo của Shailo hơn bất kỳ ai khác. Shailo đã không nói với Wayman sau khi bắt được con cáo. Vì tộc cáo là thứ duy nhất Wayman có thể nhìn thấy nguyên vẹn nên anh không muốn nhìn thấy các tộc cáo khác. Bởi vì Wayman không thể chịu nổi nhu cầu tồn tại cần thiết ngày càng tăng của anh ta.

Điều buồn cười là chính Wayman. Tia nói rằng việc tìm được người bạn đồng hành của cậu sẽ giúp ích cho Wayman. Không giống như Tia, con cáo kia là một thành viên của tộc cáo không có khuyết điểm nên dị thường cũng sẽ giảm bớt.

‘Cũng có thể như vậy.’

Nhưng Wayman không tò mò về những khả năng khác. Nó không cần thiết. Sẽ không còn quan trọng nữa nếu anh phải dành phần đời còn lại của mình trong cái nơi dị thường chết tiệt này.

"Gửi thư."

"Vâng. Tôi nên gửi gì ạ?”

“Con cáo….”

Wayman dừng lại giữa câu. Anh có thể cảm nhận được tiếng thở nhỏ đang thay đổi một cách tinh tế. Anh nhanh chóng đặt tay lên trán con cáo.

“Tỉnh rồi?”

“…Ư ưʍ.”

Tia nheo mắt lại, phát ra một tiếng rêи ɾỉ nhỏ. Thật buồn khi thấy tên nhóc quay đầu lại như thể việc đặt tay lên trán thật phiền phức. Khi Wayman liếc nhìn Jeffrey, anh ta hiểu ý rồi cúi đầu.

“Tôi sẽ ra ngoài ạ.”

“Ừ.”

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, chỉ còn lại hai người họ trong phòng. Ánh mắt chàng trai khẽ run lên. Mí mắt mở ra rồi khép nhẹ, đôi mắt xanh lá cây ẩn nấp trước khi nhìn chằm chằm vào Wayman thật tinh nghịch. Mỗi lần trằn trọc hay mở mắt rồi ngủ tiếp, cơ thể cậu lại gầy trơ xương.

Tia đã bất tỉnh vào sáng sớm khi mặt trời mọc, cậu chỉ tỉnh lại vào buổi tối khi hoàng hôn đang lặn.

“Kao….”

Ngay khi mở mắt ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt của Wayman.

“Cậu biết là không thể ra ngoài mà.”

Và đúng như dự đoán, anh ấy dường như nghĩ rằng Tia đã thất bại trong nỗ lực trốn thoát. Giọng Wayman ngày càng trở nên giận dữ.

“Nếu rơi từ độ cao đó cùng với cơ thể của mình, cậu có thể đã chết! Cậu muốn đi xa đến thế à?”

“…….”

“Tôi hỏi là cậu muốn chạy trốn tôi đến mức đó sao.”

“…….”

Trước khi bất tỉnh, cậu lo lắng Wayman sẽ hiểu lầm và nghĩ đến việc giải quyết sự hiểu lầm của mình, nhưng Tia không làm gì cả. Cậu không muốn làm điều đó. Cậu phớt lờ sự hiểu lầm của anh và chỉ nhìn chằm chằm vào những nếp nhăn trên chăn trong hình dạng con cáo của mình.

"Tôi đã rất lo lắng."

Wayman nhìn chằm chằm vào cái miệng ngậm chặt bướng bỉnh của Tia, anh thở dài. Giống như anh đã nói điều gì đó không nên nói. Hoặc có vẻ mặt có chút phức tạp, như thể đã thừa nhận vấn đề không nên thừa nhận.

“Tôi sợ cậu sẽ đau… Tôi đã lo lắng. Bây giờ vẫn vậy. Vậy nên, biến thành người đi. Vì bộ lông nên không nhìn rõ vết thương được.”

“…….”

“Nhanh lên.”

_______________

📅Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

💜Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!