Chương 104

Chương 104

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

“Không có xấu! Đẹp trai mà! Nhanh đính chính lại đi ạ.”

“Cái gì?”

Simon vừa lải nhải vừa dí sát mặt vào Jeffrey. Rhonda chuyển hướng ánh mắt sang vườn hoa nhà kính thay vì hai người điên cuồng này. Cô đã đến tận nhà kính để tránh cảnh tượng nổi da gà trong phòng làm việc, nhưng không hiểu sao ở đây lại ồn ào hơn. Dù sao thì.

“Dù vậy thì bây giờ mình thấy thoải mái hơn.”

Cô ấy nói với giọng bình tĩnh trong khi buộc tóc lại. Trà đen có vị ngọt được thêm vào ba thìa đường.

“Thật ra thì vì là hình ảnh quá xa lạ nên tôi vẫn chưa thích ứng được. Tôi có nên nói rằng ngài ấy đã trở nên dịu dàng hơn không? Hôm nọ người hầu làm vỡ một cái đĩa, nhưng ngài ấy không nói gì.”

“Thật không? Ngài ấy không sa thải người đó sao?”

“Ừ.”

Simon đã hỏi nhiều lần liệu đây có phải là lời nói dối không. Rhonda lắc tách trà để hòa tan đường đọng ở đáy. Khi nhìn đường tan đi, cô nghĩ đến sếp của mình, người dường như sẽ không bao giờ mềm mỏng trước bất cứ điều gì.

Wayman giống như một con dao, không có khoảng cách và không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào có thể liên quan đến dù chỉ một chút cảm xúc. Dù đã làm việc cùng nhau một thời gian dài nhưng Rhonda đôi lúc lại suy nghĩ khi nhìn người luôn lạnh lùng như một cục sắt như ngài. Làm sao mà một người có thể không có một chút hơi ấm nào như vậy? Khi cô nói câu ‘Ngài ấy không phải con người à?’ như một trò đùa, Simon và Jeffrey đã trả lời một cách chân thành rằng lời nói đó nghe có vẻ hợp lý.

“Cũng đúng, ngài ấy không đấu kiếm cũng mấy ngày rồi.”

Bây giờ Jeffrey cũng cảm thấy thoải mái. Sở dĩ các kỵ sĩ của gia tộc Baldwin có khả năng là nhờ sự thúc đẩy của Wayman. Khi lịch huấn luyện và cường độ như gϊếŧ người được lặp đi lặp lại thì đương nhiên chỉ có những kẻ như quái vật mới có thể sống sót. Ngay cả bây giờ, anh ấy vẫn kiểm tra việc huấn luyện của các kỵ sĩ hai lần một ngày. Tuy nhiên, Wayman rõ ràng đã thay đổi so với trước đây, khi anh ấy không thể chịu đựng được dù chỉ một sự xáo trộn nhỏ nhất.

“Nghĩ đến lúc con cáo biến mất….”

“Simon.”

Jeffrey cảnh báo Simon, người đang cố kể lại câu chuyện con cáo bị bắt cóc. Đó là điều cấm kỵ. Vào thời điểm đó, Wayman không phải là người duy nhất gặp khó khăn khi không ngủ được. Điều tương tự cũng đúng với các kỵ sĩ, những người đã phải tìm kiếm con cáo ở mọi hướng dưới sự chỉ huy sắc lạnh của Wayman.

Các kỵ sĩ sẽ bật dậy khi đang ngủ, ngay cả khi câu chuyện về thời điểm đó tình cờ xuất hiện. Ngay cả Turner, người có biệt danh là Gấu Đen, cũng rêи ɾỉ lớn tiếng nói rằng ngài ấy còn đáng sợ hơn cả trên chiến trường.

"Hả. Xin lỗi. Nhân tiện thì thư ký. Cô thư ký đã từng gặp người đó chưa?”

“…….”

“…….”

Jeffrey và Rhonda cứng người trước câu hỏi ngây thơ, không tinh ý đó. Đó là điều chỉ đoán được nhưng không ai dám nói ra ngoài miệng. Sau một lúc im lặng, cả hai không thể dễ dàng mở miệng mà chỉ trao đổi ánh mắt. Trong khi đó, Simon là người duy nhất nói chuyện hào hứng.

“Không, vì Rhonda luôn ở văn phòng nên tôi không biết cô ấy có gặp được không.”

"Hừm, hừm. Là người như thế nào? Tôi chưa thấy, nhưng sao lại hỏi vậy?”

“Những bộ trang phục khác với số đo của bệ hạ liên tục được chuyển đến từ phòng thử đồ của Bella.”

“Sao cậu lại biết cái đó?”

“Thật kỳ lạ khi ngài ấy thường xuyên đến phòng thử đồ nên tôi đã lén theo dõi trong khi người hầu đang dọn dẹp. Không phải ngài đặt hàng mỗi quý một lần sao?”

Thực ra đây cũng là điều mà Ronda tò mò. Cô đã đoán được rằng con cáo sẽ trở thành con người. Điều Rhonda tò mò là quần áo của nó ở đâu. Con cáo luôn ở trong dinh thự, ban ngày nó chỉ ở trong văn phòng dưới hình dạng một con cáo. Điều đó có nghĩa là nó chỉ trở thành con người vào ban đêm, nên cô tự hỏi tại sao ngài lại cần nhiều quần áo đến vậy. Ngoài trang phục đi ra ngoài, ngài còn mua các loại đồ trang sức theo định kỳ. Đồng đều cả bốn mùa.

Nhưng Rhonda không thể tùy tiện nói điều gì cả.

“Để xem? Tôi cũng không biết?”

“Tôi đoán đúng là nó đã trở thành một con người. Bởi vì khi con cáo biến mất thì cậu trai đó cũng được tìm thấy.”

Jeffrey mở miệng thay cho Ronda đang nhìn sang hướng khác.

“Một người đàn ông xinh đẹp, cao khoảng 173cm, có mái tóc màu kem và làn da trắng.”

Vì không thể tìm thấy con cáo vào thời điểm đó nên sau đó anh ấy đã cố gắng làm một tờ rơi treo tiền thưởng. Tất nhiên, đó là biện pháp cuối cùng và may mắn là bọn họ đã tránh được việc phát tờ rơi.

Người mà ngài tìm kiếm cùng với con cáo tình cờ lại là một người đàn ông có đường nét khuôn mặt tinh xảo và ngoại hình xinh đẹp, có mái tóc cùng màu với màu lông con cáo. Vì điều này, những thành viên từng nhìn thấy con cáo có thể đoán được ở một mức độ nào đó rằng con cáo đã trở thành người.

Ngược lại, nó đã trở nên hợp lý. Cho dù tộc cáo có là huyền thoại đến thế nào đi chăng nữa, việc ngài tìm kiếm đến chết chỉ đơn thuần là một con thú cũng không thỏa mãn được đáp án của ngài. Tất nhiên việc đi tìm người cũng không hẳn là khó khăn.

“Hai người không tò mò nó trông như thế nào sao? Tôi muốn nhìn quá.”

Simon dậm cái chân to của mình. Tuy nhiên, Rhonda tò mò về một thứ khác hơn là hình dáng con người của con cáo. Như thể bị sốc, cô ấy đặt tách trà xuống và gọi Jeffrey bằng giọng trầm.

“Jeffrey. Nhưng chính ngài đã nói rằng nó… xinh đẹp?"

“Ơ? Ừm. Chính xác thì ngài ấy đã nói là 50/50. Ngài nói rằng đôi mắt của nó đặc biệt trong trẻo và trông rất tươi sáng khi cười. Tôi đoán ý ngài ấy nói là xinh đẹp.”

“Có vẻ con cáo trông… rất đẹp trong mắt ngài ấy nhỉ?”

“Im lặng đi.”

“Đây là yêu đương đúng chứ?”

“Khụ, khục.”

Bên cạnh Simon đang làm ầm ĩ như một thiếu nữ, Rhonda bị sặc rồi đẩy tách trà sang một bên.

Yêu đương. Có từ nào không phù hợp bằng từ tình yêu với ngài không? Nó có vẻ gần với sự chiếm hữu hơn là tình yêu. Bộ dạng cố gắng không rời dù chỉ một giây cũng như vậy. Nhưng cô không biết nó sẽ phát triển như thế nào trong tương lai.

“Tôi đi làm nốt đây. Có rất nhiều tài liệu bị dồn lại. Và Simon. Đừng nói chuyện đó trước mặt ngài, dù là sơ suất cũng đừng làm!”

“Cô nói vậy là sao?”

“Câu nói kiểu tôi muốn nhìn thấy bộ dạng con cáo trở thành người.”

“Ầy, tôi không nói đâu. Bộ tôi là đồ ngốc à? Nhưng đây có phải là lời đề nghị không?”

“Chỉ vậy thôi. Tôi không nghĩ cậu nên làm vậy. Nói những điều như muốn nhìn thấy con cáo hoặc tò mò. Và bớt thân thiết với con cáo lại đi!”

Rhonda giơ ngón trỏ lên dặn dò. Đây là vì tình đồng nghiệp. Cô nhớ lại ngày hôm qua khi cô vô thức xoa đầu con cáo và nhận được ánh mắt lạnh lùng từ ngài.

Giữa ba người họ, tin đồn yêu đương giữa ngài và con cáo đã được xác nhận như thế này. Tất nhiên… suy nghĩ của Tia có hơi khác một chút.

***

“Kaoo….”

‘Tiêu rồi.’

Lỗi sai của con cáo

1. Ăn trộm thức ăn của Đại Công tước.

2. Đốt cháy tóc của Đại Công tước.

3. Đổ mực lên giấy tờ.

Tia thở dài khi nhìn vào tờ giấy dán trên tường. Lỗi sai đã tăng thêm một cái. Hôm qua cũng vậy, Wayman ấn sống mũi rồi cắn vào chân trước của Tia, nói rằng cậu là một con cáo chết tiệt. Khi chân trước đưa vào được nửa miệng, nó đáng sợ đến nỗi khiến lông cậu dựng đứng lên.

Đại công tước không phải là thú nhân và hơn nữa không phải là một con thú. Nhưng hành động của anh lại giống như động vật hoang dã, và dường như anh có thể dễ dàng nghiền nát chân con cáo chỉ bằng một cái ngoạm.

‘Vấn đề gì? Không phải việc động vật cắn liếʍ lẫn nhau là bình thường sao?’

Mỗi lần Tia rêи ɾỉ, Wayman lại khịt mũi với giọng khó chịu. Gần đây, anh ấy trêu chọc cậu rất nhiều, và bất cứ khi nào cậu cố gắng tránh xa anh ấy dù chỉ một chút, anh ấy lại gầm gừ cảnh báo cậu. Đúng hơn là, có vẻ như anh ấy thích thú khi thấy Tia sợ hãi.

“Ư ư….”

Tia nhìn xuống ngực mình với cảm giác chán nản. Mực in loang lổ chỗ này chỗ kia trên bộ lông trắng mịn. Cậu không cố ý phạm sai lầm nhưng mọi việc lại không diễn ra như cậu mong muốn. Hơn nữa, cái đuôi đã dài ra cách đây không lâu vẫn còn xa lạ với cậu.

“Kao…. Ư ư.”

Dù cậu đã bôi nước bọt lên bàn chân trước và xoa lông trên ngực nhưng vẫn không xóa được. Nói cách khác, nó chỉ bị vo lại thành một mớ hỗn độn. Đại công tước là người đặc biệt gọn gàng, mỗi ngày đều mắng Tia rằng thật nhem nhuốc.

Thật vui khi không phải nghe con người xấu tính đó mắng trong một lúc. Mọi người đều khen ngợi bộ lông của Tia, nhưng Wayman là người duy nhất mắng cậu. Sau khi mắng rằng Tia thật dơ bẩn, anh đưa cậu vào phòng tắm rồi tắm cùng nhau, và trong khi ăn, nếu Tia dính một chút thức ăn vào má hoặc môi, khuôn mặt của Wayman sẽ hiện ra trước mặt cậu. Tia trở nên kiệt sức khi nhận ra việc anh đã liếʍ ngón tay mình chẳng là gì. Mỗi ngày đều là một ngày khó khăn.

‘Hôm qua cũng vậy!’

“Kao!”

‘Không thoải mái chút nào.’

Tia nhớ lại chuyện xảy ra trong phòng tắm ngày hôm qua. Wayman nắm lấy phần dưới của người khác, nói rằng anh không thích rồi tặc lưỡi.

‘Người này đúng là điên thật mà.’

Và kể từ đêm qua, một loại thuốc không xác định đã được chuẩn bị sẵn. Nước được cho là được làm bằng cách đun sôi dược liệu, có mùi thơm như thảo dược và có vị đắng. Thà rằng cậu làm đổ thuốc còn hơn.

‘Mình làm đổ mực bao nhiêu lần rồi chứ. Dù vậy thì trong thời gian qua mình vẫn ở trong văn phòng.”

Đôi vai Tia rũ xuống. Wayman cùng vào phòng ngủ rồi rời đi một lúc, anh nói rằng muốn đi xem sân tập. Tia đang học viết đã biến thành một con cáo rồi bị trói vào dây xích. Lý do là nếu anh trói cậu khi còn là con người thì cậu sẽ biến thành cáo và trốn thoát.

Tia đã bỏ cuộc trong việc lau mực mà thay vào đó cậu ôm lấy cái đuôi bông to bằng cả cơ thể mình trước mặt và rơi vào phiền muộn.

Có thể nói đó là lỗi của Tia sao? Wayman cũng có lỗi khi buộc dây xích ngay cả khi anh ấy ra ngoài trong thời gian ngắn. Nếu sợi dây xích dài hơn một chút thì cậu đã không làm đổ lọ mực rồi.

‘Chỉ cỡ một hạt cát thôi.’

Anh ấy cũng có lỗi một chút xíu.

Một linh cảm đáng ngại chợt thoáng qua tâm trí Tia khi cậu tranh luận một cách vô nghĩa. Tia có cảm giác sau này Wayman sẽ đưa cậu đi cùng khi đến sân tập.

“Kao… .”

Tia cảm thấy như mình sẽ không thể sống được nếu cứ tiếp tục như thế này. Cậu phải tìm cách trở về quê hương của tộc cáo càng sớm càng tốt. Trước khi bị nuốt chửng bởi con người tàn ác đó.

_______________

📅Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

💜Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!