Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bé Cún Mới Sinh Bị Hổ Ngoạm Mất

Chương 99

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 99

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Tia đã xa nhà quá lâu. Đáng lẽ cậu không nên quên rằng vì đột nhiên bị lạc nên cậu đã bị bắt rồi phải ở lại đây.

Trong khi đó, Tia đã ấp ủ sự thật rằng mình cần phải quay lại nhưng cậu chưa thể thực hiện được. Bởi vì cậu thiếu can đảm và cậu thực sự thích Wayman. Bởi vì anh là người duy nhất nói rằng sự tồn tại mà mọi người khác coi là gánh nặng của Tia là cần thiết.

‘Nếu vậy thì không được đâu.’

Tia rơi vào tình thế bất lực với Wayman. Thế là cậu ngu ngốc quên mất mình phải quay về nhà. Cậu tránh né và tạm gác nó lại, nói rằng sẽ ổn thôi. Vấn đề là dù chỉ đối tốt với cậu một chút thôi thì vấn đề trong lòng cậu cũng dễ dàng được tháo gỡ. Đối với người khao khát tình cảm như Tia thì cuộc sống ở đây thật ấm áp khi không có viên đá nào bay vào người cậu.

Dù Wayman là một người lạnh lùng nhưng anh luôn giữ Tia ở bên mình. Cậu thích điều đó. Dù chỉ với danh nghĩa giám sát nhưng cậu cũng cảm thấy ấm áp khi có ai đó ở bên cạnh. Quá trình trộn mùi cơ thể của người khác vào cuộc sống hàng ngày của Tia, nơi cậu phải ở một mình đã mang lại cho cậu cảm giác thích thú.

‘Mình phải tỉnh táo lại.’

Nhưng cậu không thể tiếp tục lờ nó đi được nữa. Cuộc lang thang ngắn ngủi trở nên quá dài. Tia đã để nhà trống quá lâu rồi.

‘Fel đang hấp hối. Tộc trưởng đã trở nên kỳ lạ.’

Tia cần biết điều gì đã xảy ra mà khiến Fel khỏe mạnh đó đang hấp hối, và vị tộc trưởng luôn hiền lành lại trở nên kỳ lạ như thế nào. Có rất nhiều chuyện cậu phải nói với tộc trưởng. Tia muốn cho ông ấy biết rằng cái cây đó không hề bị đốn hạ và nó vẫn ổn, đồng thời cậu cũng muốn hỏi tại sao bản đồ của tộc trưởng lại ở đây và tại sao chỗ đánh dấu trên bản đồ không đúng.

Ngay cả khi Tia đặt mọi thứ khác sang một bên thì cậu vẫn phải đi vì Luna và Fel. Tia thực sự không biết rằng Luna và Fel sẽ đến tìm mình. Cậu biết mặc dù ba người chơi cùng nhau nhưng họ không hoàn toàn chấp nhận cậu là bạn. Tia cố gắng hết sức để di chuyển xung quanh, nhưng nó luôn xoay vòng một cách tuyệt vọng. Cậu cũng sợ rằng mọi người sẽ thực sự vui vẻ vì sự biến mất của mình.

‘Nếu tôi đưa cậu theo rồi thuyết phục tộc trưởng thì chúng ta sẽ có thể cứu được Fel.’

Luna nói rằng chỉ có thể cứu Fel nếu Tia đến đó. Cậu không biết tại sao cô ấy lại đi đến kết luận đó, nhưng cậu không thể bỏ mặc hai người đã mạo hiểm xuống đây tìm mình.

‘Là tại cậu.’

Giọng nói phẫn nộ thốt lên cùng với đôi mắt sắc nhọn và khuôn mặt gầy gò khiến lòng Tia đau xót.

‘Đúng vậy, là do mình.’

Tia tự trách rồi dụi mũi vào đệm. Wayman đoán rằng bạn bè của cậu đã trở về quê nhà, nhưng trực giác của Tia thì khác.

Lần này đến lượt Tia đi tìm bạn bè của mình. Nếu gặp Luna thì cậu có thể vào nhà mà không bị lạc trong núi. Không, cậu không cần phải quay về nhà. Cậu chỉ cần ra ngoài để chắc chắn rằng Luna ổn và cứu Fel.

‘Có đúng là bạn không vậy? "Nghe lại những chuyện đã xảy ra ở nơi cậu sống thì tôi thấy cậu còn tệ hơn cả những người khác.’

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu. Chưa được một hay hai ngày kể từ khi Wayman đối xử lạnh lùng với Tia, nhưng đó không chỉ là lời nói, chúng giống như mưa đá trút xuống đỉnh đầu cậu. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến mắt Tia cảm thấy đặc biệt đau nhức. Phải là bạn bè chứ. Nếu không thì Tia sẽ lại cô đơn. Vì thế cậu nhất định phải tìm ra họ.

Và Tia nhận ra một khía cạnh mà trước đây cậu chưa từng nghĩ tới.

“…….”

Việc Wayman sẽ giữ Tia bên mình vì anh cần cậu có nghĩa là cậu không hơn không kém sự cần thiết. Tia không bao giờ biết khi nào mình có thể không còn cần thiết nữa.

‘Lòng nhân từ.’

Wayman nói đúng. Vì cậu cần thiết nên anh mới bày tỏ lòng thương xót và để cậu sống. Đó là sự bình yên sẽ bị tan vỡ bất cứ lúc nào khi lòng thương xót cạn kiệt. Chẳng phải lý do anh ấy muốn tiếp xúc thân mật với cậu chỉ vì một hiện tượng bất thường thôi sao? Wayman nói rằng tiếp xúc cơ thể càng sâu thì hiện tượng bất thường càng giảm.

‘Không được xao xuyến.’

Mối tình tưởng chừng như gần gũi nhưng lại trở nên xa vời.

‘Mình có thể ra ngoài.’

Tia đã quyết tâm. Nếu làm thử thì có thể sẽ dễ dàng hơn cậu nghĩ. Tia đã không làm thử kể từ ngày cậu làm vỡ lọ mực khi đang cố gắng mở cửa văn phòng. Bây giờ đã khác với hồi đó. Tia đã biết được việc có thể tự do biến thành người ở một nơi không có bản đồ, và bây giờ cậu không còn trắng tay nữa. Người ta nói rằng con người sẽ chấp nhận hầu hết các yêu cầu nếu đưa tiền cho họ. Tia có một chiếc ghim cài và một chiếc vòng cổ mà Wayman đã tặng cậu.

“Kaoo….”

Tia vuốt ve chiếc vòng cổ bằng chân của mình. Cậu không muốn bán nhiều thế này. Dù có quay về thì cậu cũng muốn giữ nó làm kỷ niệm. Được rồi, bán ghim cài đi.

‘Có vẻ chỉ cần ra ngoài là được.’

Việc ra khỏi biệt thự là một ưu tiên cấp bách. Tia vùi mũi vào đệm và tự hỏi làm cách nào để thoát ra ngoài. Wayman, người từng dịu dàng đã trở nên lạnh lùng hơn trước sau khi Tia nói rằng cậu sẽ về nhà sau khi tìm lại được ký ức của mình.

Cốc- cốc-

Một tiếng gõ cửa gãy gọn vang lên.

“Vào đi.”

“Thứ lỗi thưa ngài.”

May bước vào văn phòng với vẻ ngoài gọn gàng thường ngày. Kim đồng hồ đã chỉ đến hai giờ.

“À, đến giờ đi dạo rồi nhỉ.”

Rhonda nói, trao đổi ánh mắt với May. Tai Tia vểnh lên.

‘Đúng rồi, đi dạo.’

Thời điểm duy nhất Tia có thể ra ngoài mà không có Wayman là đi dạo. Nhưng Tia ngước nhìn Wayman với ánh mắt lo lắng. Sau ngày hôm qua, chỉ còn một luồng khí lạnh phả ra từ anh. Tia nghĩ anh có thể cắt bỏ thời gian đi dạo của mình. Nếu không thì có thể cậu sẽ bị xích lại.

Tuy nhiên, Wayman chỉ nhìn vào tài liệu và đưa ra một cử chỉ ngắn gọn. Có nghĩa là có thể đưa cậu đi.

“Chúng ta đi nhé?”

Tia nhảy cẫng lên trước nụ cười của May. May từng bế Tia, nhưng đến một lúc nào đó cả hai bắt đầu đi cạnh nhau. Điều này là do Wayman không cho phép May ôm Tia. Kết quả thì đó là một điều tốt cho Tia bây giờ.

Cả hai đi dạo quanh khu vườn gần tòa nhà chính, nơi họ đi dạo thường xuyên nhất. Đó là một khu vườn rộng như một cánh đồng. Tia nhìn quanh. Những con đường bằng đá và những khu vườn được tạo ra để đi bộ. Tòa nhà chính bên phải. Nếu cậu đi hết bên trái thì sẽ có một khu nhà phụ nơi cậu ở một thời gian, và nếu n đi một đoạn dài phía sau tòa nhà chính thì sẽ có một con đường ít người. Tia đặt một vị trí đại khái trong đầu mình.

“Hoa cúc vạn thọ tây rất đẹp đúng không? Tôi thích mùa thu lắm.”

“Kao.”

Trả lời một cách máy móc nhưng Tia không thể nghe được lời của May. Những bông hoa nở nhè nhẹ cũng không lọt vào mắt cậu.

‘Chắc chắn sẽ có kỵ sĩ.’

Nếu Tia bỏ trốn thì các kỵ sĩ sẽ ngay lập tức đuổi theo và Tia mới chỉ nhìn thấy một phần nhỏ của nơi này. Nhưng nếu tiếp tục lo lắng về những điều này thì cậu sẽ không thể tiếp tục như hiện tại. Còn cơ hội nào tốt hơn thời gian đi dạo? Tia không bao giờ biết khi nào Wayman sẽ cấm cậu đi dạo.

May giải thích về dinh thự mỗi lần cả hai đi dạo. Nếu đi một đoạn dài về phía trước tòa nhà chính thì luôn có các kỵ sĩ canh giữ ngay cổng chính, ngoài ra còn có một số tòa nhà phụ. Và mặt sau của tòa nhà phụ phía nam được nối với khu rừng. Sau khi nghe thế được vài tháng, cấu trúc của dinh thự đã hiện lên trong tâm trí Tia. Tất nhiên, một nửa trong số này chỉ là suy đoán.

Tia cũng nhớ mình đã đi xe ngựa. Con đường từ dinh thự đến quảng trường dày đặc cây cối có thể dùng để ẩn thân. Cậu cũng đo những con đường và khoảng cách bên trong dinh thự mà cậu nhìn thấy qua cửa sổ hàng ngày.

‘Ít nhất mình cũng phải thử.’

Tia dồn rất nhiều sức vào đôi chân của mình. Cậu lặng lẽ nới rộng khoảng cách bên cạnh May, người đang huyên thuyên về việc làm cho cậu một vòng hoa. Dù có thất bại thì cũng phải đi xa nhất có thể. Cậu cần phải xem xét nhiều hơn để lên kế hoạch hoàn hảo cho lần thử tiếp theo của mình.

“Ở đó mới trồng… Á!”

Nhận thấy khoảng cách với Tia ngày càng lớn, May quay lại phía sau. Với đó là điểm khởi đầu, Tia bắt đầu chạy nước rút. Về phía tòa nhà phụ phía nam, nơi có một khu rừng phía sau.

“Cậu cáo! Kh, không được đâu cậu cáo!”

May theo sau, hét lên khẩn trương. Nhưng Tia đang di chuyển nhanh hơn nhiều. Tia ở dạng cáo nhanh hơn con người. Đó là một trong những khía cạnh đáng tin cậy của Tia.

‘Mình phải đi.’

Nghĩ lại quyết tâm đó, Tia chạy như điên. Cậu chưa bao giờ chạy hết sức như thế này trong đời. Chiếc vòng cổ đung đưa đập vào ngực cậu. Khung cảnh xung quanh lướt nhanh như tên bắn qua tầm nhìn bên ngoài của cậu. Không giống như mặt đất, lớp cỏ dưới lòng bàn chân Tia được chăm sóc tốt nên tốc độ của cậu tăng gấp đôi.

“Ơ, hả?”

“Cái, cái gì mới đi qua vậy?”

Giữa chừng cậu cũng gặp phải vài người, nhưng họ đã hoảng hốt và tránh đi khi thấy Tia chạy nhanh. Thỉnh thoảng có những kỵ sĩ nhận ra và cố gắng bắt cậu nhưng Tia dễ dàng trốn thoát giữa hai chân họ.

“Bắt nó!”

Một kỵ sĩ ngã xuống một cách hài hước khi cố bắt Tia hét lên từ phía sau. Tuy nhiên, Tia nhanh chóng cách xa tiếng kêu đó. Cậu thực sự đã chạy mà không suy nghĩ gì cả. Thân hình nhỏ bé đã có ích. Tất cả những gì cậu phải làm là chạy qua những cánh đồng hoa và những hàng cây.

“Kaoo?”

Tia chạy không ngừng nghỉ. Chạy khoảng mười phút, cậu đã có thể vượt qua một khu nhà phụ, chạy thêm mười phút nữa thì đã đến được phía sau khu nhà phụ phía nam. Nhưng đằng sau đó là một cánh đồng rộng lớn. Tia ngày càng khó thở và tim cậu thắt lại. Dần dần, cơ bắp ở chân vốn đã hoạt động mạnh mẽ không ngừng nghỉ của cậu đã đạt đến giới hạn. Một cơn ho khan liên tục phát ra từ cổ họng Tia.

‘Rốt cuộc là đến khi nào?’

Tia không nhượng bộ mà chạy về phía khu rừng được cho là nối liền với phía sau khu nhà phụ phía nam. Dường như cậu có thể nhìn thấy một ánh sáng xanh tươi ở phía xa. Nhưng nó đã quá xa. Tia tự hỏi liệu mình có thể đi hết quãng đường đã chạy với tốc độ như trước hay không. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ là mặt trước của tòa nhà chính. Cậu không biết rằng khu vực không thể nhìn thấy từ cửa sổ văn phòng và ban công phòng ngủ lại rộng lớn đến vậy.

‘Không thể nào.’

Đây không thể được gọi là dinh thự được. Dù có rộng nhưng nó cũng thực quá rộng rồi. Tia, người đang liều mạng chạy đột nhiên ngừng lại. Cậu khó thở và liên tục ho khan.

“Khục, ka, kao. Kao….”

‘Nơi này.’

Tia nhìn thấy bức tường mà cậu không thể nhìn thấy từ xa. Tia sống bên trong biệt thự nên không thể nghĩ ra điều đó. Một bức tường cao bao quanh dinh thự. Ở nơi cậu sống không tồn tại cái gọi là bức tường. Tất cả chỉ có một hàng rào thấp cao tới nửa bắp chân.

Tuy nhiên, lý do Tia dừng lại không chỉ vì bức tường cao. Xung quanh bức tường có những hình nhân xếp thành một hàng.

‘Từ khi nào?’

Tia do dự lùi lại một bước. Bởi vì cậu nhận ra người đang đứng giữa những hình nhân đó, người đàn ông cao hơn những người khác khoảng nửa gang tay và có tư thế nghiêng ngả. Wayman dường như biết được ý định của Tia khi cậu đi dạo mà không nói gì.

‘Thì ra là cố ý.’

_______________

📅Lịch ra chương: 19h thứ 2-4-6-CN

💜Cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Nếu có gì sai sót mong mọi người góp ý thêm!!!
« Chương TrướcChương Tiếp »