Chương Mở Đầu

Chương Mở Đầu

Edit: Con cá mặn siêu thiếu muối

Với một tiếng bóc, Tia ngay lập tức quay trở lại hình dạng cáo của mình. Wayman thở ra một hơi thở nóng bỏng. Cơn tức giận lên đến tận đầu cùng với nhiệt độ bùng lên và cảm giác mệt mỏi. Cáo nhỏ ngốc nghếch và khờ dại chỉ khôn ngoan trong những khoảnh khắc như thế này.

"Kao?"

Cáo nhỏ có vẻ hơi để ý rồi thôi, nó nhặt miếng cà rốt lên và bắt đầu ăn với vẻ mặt ngây thơ như không biết gì. Nó cũng không quên liếʍ bàn chân trước đầy lông đen mịn của mình một cách thản nhiên.

Ngay cả hình ảnh cáo nhỏ đang nhai cà rốt như thỏ con cũng khiến cho nhiệt độ của Wayman tăng lên.

"Được rồi, cậu cứ tiếp tục với hình dạng đó đi."

Wayman nghiến răng nhấc chiếc gáy được phủ đầy lông xù thay vì làn da trắng và mềm mại của cáo nhỏ lên. Cà rốt rơi xuống rồi lăn lóc trên thảm. Miệng của cáo nhỏ đang rêи ɾỉ và giả vờ đáng thương nhuộm màu đỏ cam.

"Hừ hừ…."

“Sẽ có thứ khác được gặm trong cái miệng đó khi cậu trở lại hình dạng người.”

Khóe mắt Tia cụp xuống khi cậu nghe thấy giọng nói hung dữ đó. Tuy nhiên, ánh mắt lạnh lẽo của Wayman cứ dán chặt vào Tia không chút thương tiếc.

"Lúc đó cậu phải sử dụng nó cho tốt. Cả lưỡi lẫn phần thân dưới của cậu."

***

Lỗi sai hàng ngày của cáo nhỏ

1. Ăn trộm đồ ăn của Đại công tước.

2. Làm nóng đầu của Đại công tước.

3. Đổ mực lên hồ sơ.

Tia thở dài khi nhìn vào tờ giấy dán trên tường. Lại tăng thêm một lỗi rồi. Hôm qua cũng vậy, Đại công tước nói cậu là con cáo chết tiệt rồi ấn vào sống mũi cậu, đôi khi còn cắn vào chân trước của Tia nữa. Khi một nửa bàn chân trước được đưa vào trong miệng, nó đáng sợ tới nỗi làm lông cậu dựng đứng cả lên.

Đại công tước không phải thú nhân, càng không phải là một con thú. Nhưng hành động của hắn lại giống như một con thú hoang, và dường như hắn có thể dễ dàng nghiền nát chân cáo nhỏ chỉ với một cú ngoạm. - ‘Có vấn đề gì à? Không phải chuyện thường ngày của động vật là cắn và liếʍ nhau sao?’

Mỗi khi Tia run lẩy bẩy thì Đại công tước lại khịt mũi với giọng khó chịu. Anh ta thường xuyên quấy rối cậu, bất cứ khi nào cậu cố gắng né xa hắn dù chỉ một chút, hắn sẽ lại gầm gừ và cảnh cáo cậu. Trái lại, Wayman có vẻ rất thích thú với việc sợ hãi của cáo nhỏ.

"Hừ hừ…."

Tia nhìn xuống ngực mình với cảm giác chán nản. Mực in loang lổ chỗ này chỗ kia trên bộ lông trắng mịn. Tuy cậu không cố ý phạm lỗi, nhưng vì sống ở hình dạng cáo nên mọi chuyện không diễn ra như cậu mong muốn.

"Kao…. Ư ư."

Dù đã bôi nước bọt lên bàn chân trước và chà xát lông trên ngực nhưng vẫn không xóa được. Nó chỉ khiến lông bị vón lại thành một nhúm nhếch nhác. Đại công tước với bề ngoài gọn gàng lạ thường đã mắng Tia vì ngày nào cũng nhem nhuốc như vậy.

Tia từ bỏ việc xóa mực, thay vào đó cậu ôm lấy cái đuôi bông xù to bằng cơ thể mình ra trước ngực rồi rơi vào phiền muộn. Cậu cảm thấy như mình sẽ không thể sống nổi nếu cứ tiếp tục như thế này. Cậu cần phải tìm cách quay về nơi tộc Cáo sinh sống càng sớm càng tốt.