Theo diễn biến của kịch bản bộ phim, Bùi Thước đóng vai Tô Duy hình tượng có chút điên cuồng.
Lúc Kỳ Du đọc tiểu thuyết chỉ cảm thấy tính cách Tô Duy đặc biệt cố chấp, nhạy cảm dễ giận, là hình tượng điển hình của nhà khoa học quái dị. Nhưng cách Bùi Thước diễn không thể không nói rất giống với cách anh nhìn nhận và tưởng tượng về nhân vật này.
Như mỗi khi cùng cha là Tô Thành cãi nhau, Tô Duy sẽ vô ý thức dời ánh mắt sang nơi khác, ví như mỗi lần nhìn thấy bóng lưng Tô Thành thất vọng rời đi, trong mắt Tô Duy trừ khoái chí, cũng xen lẫn chút hối hận không dễ nhận thấy..
Cho dù trong kịch bản không có quá nhiều chi tiết mô tả đến tình cảm phức tạp Tô Duy đối với cha mình, nhưng qua kỹ năng diễn của Bùi Thước người xem có thể nhận ra được phần nào, đồng thời theo đó lấy lòng được ngươi xem.
Cuối phim, Tô Duy bị thương nặng ngã trên mặt đất, Tô Thành ôm lấy Tô Duy khắp người đều là máu, đôi tay run rẩy muốn lau sạch máu trên mặt Tô Duy, nhưng lau thế nào cũng không hết những vết máu trên mặt.
Tô Duy mở to mắt, dường như hắn không để ý tới mọi thứ xung quanh, chỉ dùng hết sức nắm chặt lấy vạt áo Tô Thành: "Ba, con.. Làm có tốt không?"
Trên tay nổi đầy gân xanh, đôi mắt tan rã, nhưng vẫn cố chấp nhìn Tô Thành.
Lúc này trên màn ảnh hiện lên một số ký ức ấm áp ít ỏi của hai cha con khi Tô Duy còn bé.
Người đàn ông mang mắt kính gọng vàng dịu dàng nhìn con trai, cười nói: "Còn chưa được.", người đàn ông chỉ vào cậu bé đang xếp mô hình: "Chưa được, cái bên này sai rồi, Tiểu Duy con có thể làm tốt hơn như thế này, đúng không?"
".. Phải, con làm rất tốt." Tô Thành cắn răng, trong mắt tràn ngập đau đớn: "Ba.. Ba ba, rất hãnh diện vì con."
Nghe vậy, trên mặt Tô Duy cũng không có vẻ gì là mừng rỡ hay là thỏa mãn, hắn giật giật môi, không lên tiếng, chỉ yếu ớt gật nhẹ đầu, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Trước khi kết thúc phim là khung cảnh tại một khu mộ ánh nắng chói chang, trên bia mộ là ảnh chụp của Tô Duy, chàng trai sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt khó chịu. Phía dưới có một dòng chữ, viết sinh nhật và ngày giỗ của Tô Duy, ngoài ra không còn gì nữa.
Tô Thành mặc áo khoác màu xám đứng trước bia mộ thật lâu, bên cạnh có một người phụ nữ trung niên nhịn không được lên tiếng hỏi.
"Người này là con ông sao?"
Tô Thành gật nhẹ đầu.
"Thật là rất đáng tiếc, còn trẻ như vậy" Trên mặt người phụ nữ có chút không đành lòng: "Là trước kia.. Tại thời chiến qua đời sao?"
Tô Thành lại gật đầu một cái, sửa lại bó hoa trước bia mộ.
"Tôi nghĩ, ông nhất định rất hãnh diện vì cậu ấy, đúng không?"
Buổi sáng gió nhẹ nhàng phất qua tóc Tô Thành, để lộ những cọng tóc bạc hai bên thái dương, ông nhẹ nhàng cười, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng lộ ra sự dịu dàng.
"Đúng vậy, tôi rất hãnh diện vì thằng bé."
Ống kính dần dần kéo xa, sau đó tiếng đàn violon vang lên.
Bởi vì đây chỉ là bản biên tập sơ bộ, nên nhạc kết phim và danh sách nhân viên còn chưa được thêm vào. Nhậm Thiên Dữ mở đèn, đang chuẩn bị hỏi về cách Kỳ Du cùng Bùi Thước đánh giá về bộ phim một chút, quay đầu lại sửng sốt một chút.
Kỳ Du biểu cảm trên mặt vẫn bình thường, chỉ là có vẻ chưa kịp lấy lại tinh thần, mà Bùi Thước thì rõ ràng là kích động quá độ, trong đôi mắt tràn ngập sự mơ hồ.
Nhậm Thiên Dữ có chút buồn cười: "Diễn tốt hay không, đây không phải chính cậu đóng sao?"
Bùi Thước lúc này mới ngượng ngùng cười cười, không nói gì.
"Bùi Thước diễn rất tốt." Kỳ Du nhìn, quan sát Nhậm Thiên Dữ, bất ngờ nói một câu.
Bùi Thước kinh ngạc há to miệng, không biết Kỳ Du muốn nói cái gì, lại nghe thấy Nhậm Thiên Dữ tán đồng: "Phải, cậu ấy diễn rất tốt."
Hiện tại Bùi Thước hoàn toàn vui đến choáng váng. Cậu vừa mới nhìn thấy mình ở trên màn ảnh.. Nói thật thì, cảm giác như một giấc mơ. Cậu nhớ rõ lời thoại trong kịch bản, nhớ rõ có bao nhiêu cảnh diễn, nhớ đến cảm giác của mình khi Tô Duy chết đi, nhớ rất rõ những thứ liên quan đến bộ phim này rất nhiều rất nhiều.
Nhưng cho dù là vậy thì sau khi nhìn thấy bộ phim đã biên tập xong, Bùi Thước vẫn luôn tự hỏi "Đây quả đúng thật là mình diễn sao". Sau đó lại nghĩ đến vài tháng nữa, tất cả các rạp chiếu phim trong nước đều sẽ chiếu bộ phim này, mới nghĩ đến đây Bùi Thước đã cảm thấy vui không chịu được.
"Anh, Anh nói như vậy làm em ngại quá." Bùi Thước gãi gãi đầu, có chút lúng túng nhìn Kỳ Du: "Hơn nữa anh là người tỏa sáng mới phải.."
Đây là lời nói thật, bởi vì trong mắt Bùi Thước, Kỳ Du chính là sinh vật luôn phát sáng, lúc đóng phim cũng vậy. Dù cảnh diễn là nhiều hay ít, thậm chí không có bao nhiêu lời thoại, nhưng mỗi lần bắt đầu diễn thì khí thế anh ngay lập tức thay đổi.
Bùi Thước hiện tại có thể khẳng định đến khi bộ phim được công chiếu, chắc chắn Kỳ Du sẽ mang lại cho người xem rung động rất lớn. Thậm chí cậu còn tích cực nghĩ rằng chờ đến khi bộ phim ra rạp thì những tin tức không tốt về Kỳ Du cũng sẽ giảm bớt.
Ba người lại nói chuyện một hồi, thật ra Bùi Thước cũng không có ý kiến gì, biên tập đã làm rất tốt.
Nhậm Thiên Dữ nói sơ về tiến độ hoàn thành của bộ phim, sau đó nói với Bùi Thước: "Cậu ra ngoài trước đi, tôi có việc muốn nói với Kỳ Du."
Bùi Thước có chút kỳ quái, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đi ra ngoài chờ Kỳ Du.
Sau khi Bùi Thước rời đi bầu không khí trong phòng lập tức thay đổi, dường như Kỳ Du sớm đoán được Nhậm Thiên Dữ sẽ nói gì, nên cũng không xuất hiện vẻ mặt nghi hoặc.
Im lặng một lát, Nhậm Thiên Dữ đắn đo lên tiếng: "Hôm nay bảo cậu và Bùi Thước cùng đến đây, chính là vì để cho hai người xem bản chỉnh sửa đầu tiên của bộ phim."
Kỳ Du nhìn Nhậm Thiên Dữ, gật nhẹ đầu.
"Nhưng mà, đây chỉ là bản thứ nhất, khẳng định tới lúc chiếu sẽ có chỗ.. ừm, có chút thay đổi. Cậu hiểu mà, phải không?"
Trong ấn tượng của Kỳ Du những lúc ở studio, Nhậm Thiên Dữ ra lệnh đều là nói một không hai, vậy mà lúc này giọng nói còn có chút dè dặt, điều này làm Kỳ Du nhịn không được cảm thấy có chút buồn cười.
"Tôi hiểu ý ông." Kỳ Du nhìn người đối diện, trong mắt rõ ràng là cảm kích: "Các cảnh quay của tôi sẽ cắt bớt, tôi biết rồi. Hôm nay đã làm phiền ông phải gọi tôi đến đây để xem.. Cho dù như thế nào tôi cũng cảm ơn ông."
Từ sau vụ bê bối đồng tính luyến ái, bên phía nhà đầu tư phim với nhà sản xuất chắc chắn sẽ tạo áp lực cho Nhậm Thiên Dữ, Kỳ Du đã chuẩn bị tâm lý đối với việc các cảnh diễn của mình bị sẽ cắt rất nhiều, cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
Nhậm Thiên Dữ nhìn Kỳ Du, nhìn anh giống như người bị cắt cảnh diễn không phải là mình, cũng không giống người bị đả kích không gượng dậy được. Lúc lâu sau, ông ta cười cười: "Cậu rất có tài, Kỳ Du."
Trong quá trình biên tập, Nhậm Thiên Dữ dường như không nỡ cắt bỏ bất kỳ một cảnh nào của Kỳ Du. Thằng nhóc này giống như trời sinh có một sự thu hút, luôn hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhưng như vậy thì sẽ bị rất nhiều người để ý, sẽ bị người ta bóc mẽ từng hành động cử chỉ.
"Tôi biết." Kỳ Du không chút khiêm tốn, chỉ nở nụ cười nhạt: "Tôi rất xin lỗi vì để xảy ra việc này. Phần diễn của tôi ông muốn cắt thế nào cũng được không sao cả, chỉ cần tốt cho bộ phim là được."
Nhậm Thiên Dữ có chút sửng sốt, hoàn toàn không nghĩ rằng Kỳ Du lại tùy ý như vậy. Hồi lâu sau ông ta nhíu nhíu mày, lên tiếng hỏi: "Cậu coi trọng bộ phim này như vậy sao?"
Kỳ Du "ừm" một tiếng.
"Vì sao?" Nhậm Thiên Dữ tiếp tục truy hỏi, không có diễn viên nào lại có thái độ như vậy. Trừ khi.. Bất chợt nghĩ đến chuyện gì đó, Nhậm Thiên Dữ vô ý thức buột miệng hỏi: "Là vì Bùi Thước sao?"
Sau khi hỏi chuyện này Nhậm Thiên Dữ có chút hối hận. Kỳ Du không trả lời, trong mắt có chút nặng nề, cúi thấp đầu không nhìn đối phương.
Nửa tháng trước, sau khi xuất hiện tin tức nói về Kỳ Du kia, Nhậm Thiên Dữ đã nghe rất nhiều chuyện liên quan tới "Kỳ tiểu Thiên vương có phải là đồng tính không?"nhưng cho đến hiện tại ông mới tin rằng Kỳ Du thật sự thích đàn ông.
Chỉ là đối tượng tuyệt đối không phải là nhóm trưởng Miracle đang hot kia.
"Phim rất hay, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn Bùi Thước có thể nhận được danh hiệu vai nam phụ tốt nhất của giải thưởng Kim Bách." Một lúc sau, Kỳ Du mới mở miệng, cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Nhậm Thiên Dữ.
".. Đúng vậy."
Nhận được câu trả lời khẳng định của Nhậm Thiên Dữ, khóe miệng Kỳ Du cong cong, đôi mắt lập tức phát sáng: "Tóm lại, dùng mọi cách đừng để tôi làm bộ phim này bị liên lụy."
Lời này nói ra Nhậm Thiên Dữ cảm thấy thật mỉa mai. Vài tháng trước, trước bộ
phòng bán vé của Kỳ Du đắt như tôm tươi, mà hiện tại thì ngược lại, bên phía nhà đầu tư thậm chí còn gọi điện tới yêu cầu phải giảm sự tồn tại Kỳ Du đến tận cùng.
"Cậu đối với Bùi Thước, thật.. Rất không bình thường." Nhậm Thiên Dữ nghĩ nửa ngày, mới nói lời này.
Kỳ Du đứng lên, không ngần ngại đáp: "Đương nhiên."
Giọng nói bình thản kia làm cho Nhậm Thiên Dữ kinh ngạc. Đến khi bóng lưng cao gầy của Kỳ Du ra khỏi phòng, ông ta mới khôi phục lại, sao thằng nhóc Kỳ Du này có thể xem việc mình yêu đương đông tính thản nhiên như vậy?
Trên đường về chung cư, Bùi Thước vẫn còn chưa thoát khỏi sự phấn khích, miệng luôn cười ngốc, cuối cùng cũng làm Kỳ Du đang không vui bên cạnh cũng ảnh hưởng theo.
"Em có thể có tiền đồ một chút được không?" Kỳ Du hối hận, thầm nói trong lòng "Nếu biết em vui mừng đến như thế, sẽ không để Nhậm Thiên Dữ khen em".
Đối với việc Kỳ Du ghét bỏ mình, Bùi Thước đã quen, cậu vui tươi hớn hở nói: "Ừ, em đang vui mà."
"Em sẽ không như thế này cho đến ngày phim chiếu đấy chứ?" Kỳ Du chịu không được: "Với lại đây chỉ là bộ phim đầu tiên của em thôi, chỉ là một vai phụ, có gì để em vui mừng tới vậy?"
"Vai phụ cũng đã rất tốt rồi." Bùi Thước ra vẻ "Tôi rất thỏa mãn", lại nói thêm: "Hơn nữa, đây là bộ phim đầu tiên em đóng cùng anh mà."
"Rồi sao?" Kỳ Du không bị lay động, nhạt nhẽo nhìn Bùi Thước một cái.
* * *Thật là khó ở, Bùi Thước tức giận nghĩ, nhưng rất nhanh cậu lại cười tiếp.
"Nhân vật của anh thật sự rất tuyệt, sau khi chiếu nhất định sẽ lại hot." Bùi Thước nghiêm túc nhìn Kỳ Du: "Cho nên hiện tại, giai đoạn tồi tệ nhất sẽ qua nhanh thôi."
Trong mắt Bùi Thước tràn đầy mong chờ và lạc quan nói với Kỳ Du, nhưng anh không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy Bùi Thước, đem đầu cậu ôm trong ngực mình.
"Đồ tứ chi phát triển." Kỳ Du thấp giọng nói, lại nhẹ nhàng hôn lên đầu Bùi Thước.